Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 295. Trường học 4

"Đính hôn, Vệ Ny, ngày mai cô đính hôn?" Triệu Vệ Lan giật mình không thôi nghiêng đầu nhìn Triệu Vệ Ny: "Cô mới mười sáu tuổi, làm sao lại đính hôn?"
Hứa Đào lái xe, cũng nghe được Triệu Vệ Ny nói, có chút thở dài bất đắc dĩ một tiếng.
Triệu Vệ Ny còn rất nhỏ, cô gái mới mười sáu tuổi ở thời đại này không tính lớn, cho dù không được đi học, cũng chưa tới tuổi tác gả cưới, dù sao thì cũng nên đến khi cô gái mười tám tuổi trưởng thành mới có thể đính hôn.
"Anh tôi muốn cưới vợ mà, lễ vật đám hỏi không đủ tiền." Giọng nói Triệu Vệ Ny cũng có chút khổ sở, lúc nói chuyện, giọng cũng rất bình thường.
". . ." Hứa Đào trong nháy mắt không nói chuyện, lần nữa được chứng kiến địa vị của phụ nữ trong thời đại này thật đáng sợ.
"Không phải, anh cô là người cưới vợ, đó là vấn đề của anh ta, tại sao phải gả cô ra ngoài, cô mới bây lớn, bọn họ cũng quá gấp gáp rồi.” Triệu Vệ Lan ôm Triệu Lệ Nam, lúc nói chuyện tràn đầy bất bình thay.
Nhà họ Triệu trước kia ở trong thôn có điều kiện như vậy, cha Triệu là một dân quê không có tay nghề gì, chỉ có thể làm nông nuôi mấy đứa bé, sau đó Triệu Vệ Quốc nhập ngũ, Triệu Vệ Cúc xuất giá, Triệu Vệ Cường làm việc ở huyện thành, trong nhà chỉ còn dư lại người kế tiếp là Triệu Vệ Lan đang đi học, điều kiện cuộc sống của nhà họ Triệu cũng theo mấy đứa bé lớn lên thành gia lập nghiệp mà tốt hơn rất nhiều.
Triệu Vệ Quốc làm lính mười năm, mặc dù gian khổ, nhưng tiền trợ cấp cũng giải quyết phần lớn vấn đề kinh tế của nhà họ Triệu, cũng để cho nhà họ Triệu trải qua cuộc sống tốt hơn nhiều so với đại đa số người cùng thôn.
"Nhà không có tiền." Giọng Triệu Vệ Ny có chút không cam lòng, trả lời rất dễ dàng, nhưng lại có thể để cho người ta nhìn ra được, cô ấy đang giả vờ không có gì.
Triệu Vệ Lan nhìn Triệu Vệ Ny, có chút đáng thương đồng tình với cô bạn thân này.
"Cô cho tôi mượn quần áo mặc một ngày được không? Tôi bảo đảm không làm bẩn." Triệu Vệ Ny khẩn cầu nhìn Triệu Vệ Lan.
"Được, tối về tôi liền lấy cho cô." Triệu Vệ Lan có chút không biết làm sao mím môi đáp ứng.
"Cám ơn cô, Vệ Lan."
"Vệ Ny. . ."
"Được rồi, không nói chuyện của tôi nữa, đến trường tiểu học rồi.” Triệu Vệ Ny cười cười nói sang chuyện khác.
Triệu Vệ Lan cũng không nói thêm nữa, trường tiểu học bên ngoài Triệu Gia Thôn không hề xa, lái xe cũng rất nhanh, trò chuyện mấy câu đã đến nơi.
Hứa Đào chỉ có thể ngừng xe ở cửa trường học, một nhóm ba người cũng xuống xe, Hứa Đào khóa kỹ cửa xe, dắt Triệu Lệ Nam đi vào trong trường học.
"Mỗi lần đi học ở huyện thành, xe buýt đi ngang qua trường tiểu học thì tôi luôn nhìn theo chăm chú. Rõ ràng cũng không xa, nhưng là sau khi tốt nghiệp tiểu học, tôi cũng chưa từng trở về." Triệu Vệ Lan nhìn bảng hiệu trường học tiểu nhỏ cảm khái.
Bảng hiệu của trường học dùng sơn màu đỏ để viết, treo ở trên nhánh cây trước cửa trường học, dầm mưa dãi nắng đã phai màu.
"Tôi cũng chưa từng tới, sau khi không đi học nữa thì ngày ngày ở nhà cắt cỏ cho heo, giúp mẹ tôi làm việc." Triệu Vệ Ny cũng rất là cảm khái nhìn bảng hiệu kia.
Sau khi cô ấy tốt nghiệp tiểu học, muốn tiếp tục đi học nhưng trong nhà không đồng ý, nói cô gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, học đến tốt nghiệp tiểu học đủ dùng là được, sau đó chớp mắt một cái đã mấy năm trôi qua, cô ấy sắp phải đính hôn.
Hứa Đào dắt Triệu Lệ Nam, nhìn Triệu Vệ Lan và Triệu Vệ Ny nói chuyện một chút, hai cô gái nhỏ có tuổi tác giống nhau, nhưng vận mệnh lại dường như hoàn toàn bất đồng.
Triệu Vệ Lan bây giờ đang học trung học, cô ấy đồng ý cố gắng, sau này còn có thể thi lên đại học, làm sinh viên đại học, mà Triệu Vệ Ny, tốt nghiệp tiểu học liền bắt đầu giúp nhà làm việc, bây giờ mười sáu tuổi vẫn còn là trẻ con, nhưng sắp phải đính hôn gả đi làm vợ người.
Hứa Đào cảm thấy có chút thổn thức, cũng có chút khó chịu, khó chịu cho số mạng của Triệu Vệ Ny, cô gái này cười rất thật thà, nhưng phải tiếp nhận an bài của cha mẹ thật sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận