Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 184. Chọc lông 1

Ngô Huệ đương nhiên cũng đau lòng cho chồng mình, dù sao Diệp Chấn Hoa cũng là trụ cột duy nhất trong nhà, mỗi ngày phải lái xe mười mấy giờ, trời chưa sáng liền dậy sớm đi tới công ty.
Cô ấy cũng muốn nhanh chóng dọn nhà, nhưng mà dọn nhà cũng phải chờ trong tay dư dả một ít mới được.
Tay Diệp Chấn Hoa bị thương mấy tháng, nhà bọn họ hầu như không có thu nhập, chi tiêu cuộc sống đều dựa vào cô và bọn nhỏ làm chuỗi hạt châu và kẹp tóc duy trì, còn có hai trăm đồng tiền nhà họ Triệu giúp người khi gặp nạn.
Ai! Ngô Huệ nghĩ tới những chuyện này, tâm tình cũng vô cùng nặng nề.
"Có hai chiếc xe trở lại." Quách Bình Bình nhìn về phương hướng cửa lớn, thấy có xe lái trở về, cũng thấy người xuống xe: "Là anh Hoa."
Ngô Huệ vừa nghe đến Quách Bình Bình nói là anh Hoa, lập tức quay đầu lại, lúc thấy Diệp Chấn Hoa, mệt mỏi trên mặt cũng quét sạch không còn gì.
Diệp Chấn Hoa từ trên xe bước xuống, liếc mắt liền thấy dưới mái hiên bên ngoài căn phòng có mấy người phụ nữ đang đứng, cũng thấy Ngô Huệ vợ mình.
"Sao em lại đến đây?" Diệp Chấn Hoa bất ngờ đi tới hỏi, giọng rất bình thường.
"Buổi sáng anh ra ngoài quên mang hộp cơm, em đưa tới cho anh." Ngô Huệ vừa nói, nhấc túi cơm hộp vẫn luôn xách trong tay lên.
"Ừ." Diệp Chấn Hoa gật đầu cũng không có nói thêm nữa.
"Ai, lúc nào tôi cũng có thể cưới một người vợ để đưa cơm trưa cho tôi đây." Tần Dục Bân và Diệp Chấn Hoa cùng nhau trở về, trong tay anh ta còn xách một túi bánh bao không nhân, nhìn dáng dấp hẳn là chuẩn bị dùng bánh bao ăn bữa trưa.
Ha ha, mấy người Hứa Đào nghe lời nói thương cảm của Tần Dục Bân cười khẽ.
"Anh Hoa, anh có chị dâu tới đưa cơm trưa, còn cùng em gặm bánh bao không?" Tần Dục Bân tiếp tục có chút chua cay đặt câu hỏi cho Diệp Chấn Hoa.
Anh ta và Diệp Chấn Hoa là đụng phải trên đường trở về công ty, mua một lần mấy cái bánh bao để làm cơm trưa, kết quả đến công ty thấy chị dâu Ngô Huệ tới đưa cơm trưa, xem ra anh ta chỉ có thể gặm bánh bao một mình.
Trước kia và cho tới bây giờ anh ta không cảm thấy độc thân không tốt, anh ta còn độc thân thật vui vẻ, nhất là thấy các chiến hữu đã kết hôn, chút tiền lương mỗi một tháng kia phải phân phát, cầm chưa nóng tay đã phải gửi bưu điện về nhà hoặc là giao cho vợ, anh ta cũng rất thương cảm bọn họ.
Nhưng mà gần đây anh ta đột nhiên bắt đầu cảm thấy người cô đơn thật đáng thương, không giống mấy người anh này, ban ngày có vợ đưa cơm, ban đêm về nhà còn có người giúp làm ấm chăn, suy nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy thoải mái.
"Cậu tự mình ăn đi!" Khuôn mặt có chút nghiêm túc của Diệp Chấn Hoa phủ lên nụ cười, ngay sau đó xách cơm trưa Ngô Huệ đưa tới đi đến phòng làm việc ăn.
Triệu Vệ Quốc ăn cơm rất nhanh, lúc Diệp Chấn Hoa đi vào, anh đã ăn xong bữa trưa, đang cầm hộp cơm đi ra ngoài rửa.
"Anh Quốc cũng có chị dâu đưa cơm." Tần Dục Bân từ trong túi lấy ra một cái bánh bao không nhân cắn một cái, nhìn Triệu Vệ Quốc rửa hộp cơm hâm mộ vô cùng.
"Buổi trưa cậu ăn bánh bao?" Triệu Vệ Quốc liếc nhìn Tần Dục Bân bên cạnh một cái.
"Ừm, anh Quốc, em thật thê thảm. Em vốn là muốn mua bánh bao thịt làm bữa trưa, nhưng bánh bao thịt cũng bán sạch, chỉ có bánh bao không nhân." Tần Dục Bân vừa giận vừa cắn bánh bao một cái.
"Bánh bao không nhân tốt vô cùng." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Gương mặt Tần Dục Bân phàn nàn: "Nơi nào tốt, em thật sự quá khổ."
Triệu Vệ Quốc câu môi khẽ cười, dùng tốc độ rất nhanh rửa xong hộp cơm ở vòi nước, rũ bỏ nước đọng rồi lại cho vào trong túi.
"Chị dâu, chị dâu Hứa Đào, ngày mai chị có đưa cơm trưa cho anh Quốc nữa không?" Tần Dục Bân gặm bánh bao, thấy Triệu Vệ Quốc thả túi cơm hộp vào trên bàn cạnh hành lang, hai mắt sáng lên hỏi Hứa Đào.
"Hẳn là sẽ đưa!" Hứa Đào gật đầu.
Dù sao cô cũng không có chuyện gì, buổi trưa mang Triệu Lệ Nam tới đưa cơm, coi như là ra cửa đi tới đi lui, dù sao đường Chung Lâm cách công ty Đào Viên cũng không xa, cũng có thể buông lỏng một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận