Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 695. -

Tay nắm điện thoại của Triệu Vệ Quốc đột nhiên dùng sức, anh đứng tại chỗ, mặc dù Hứa Đào vẫn chưa nói gì, nhưng tim anh nhói đau, người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da, cầm điện thoại ngồi xổm xuống có chút nhếch nhác, cố gắng thở hổn hển từng hơi lớn.
“Đào, cha, ông ấy…” Giọng nói Triệu Vệ Quốc mang theo sự run rẩy, bình thường anh gọi Hứa Đào đều là gọi cả họ lẫn tên, rất ít khi lược bớt họ.
Đây là lần đầu tiên, Triệu Vệ Quốc lược bỏ họ cô, lời hỏi han cũng không thể nói hết toàn bộ, anh rất hoảng sợ rất sốt ruột cũng nói năng rất lộn xộn, cũng sợ sệt không dám hỏi ra lời không hỏi được.
“Ừm.” Hứa Đào ở bên này không nhịn được đỏ ửng mắt, âm mũi cũng dày hơn.
Một tiếng ừm, khiến cho Triệu Vệ Quốc hoàn toàn đứng không vững, trái tim đau đến mức không tả nỗi, dưới sự dìu đỡ và hỏi thăm của nhân viên làm việc ở sân bay mới gắng gượng đứng dậy, anh bắt đầu chậm rãi đi ra ngoài, đi mấy bước chỉ có thể miễn cưỡng nắm lưng ghế bên cạnh và vịn vách tường đỡ mình.
Triệu Vệ Quốc không cúp điện thoại, chỉ nắm điện thoại, Hứa Ddafp cũng ở trong điện thoại nghe thấy sự yên lặng bên này, sau đó đứng ở chỗ kiểm tra an ninh của cửa sân bay đợi Triệu Vệ Quốc đi ra.
“Triệu Vệ Quốc.”
Hứa Đào đứng bên ngoài sân bay đợi, lúc nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đi ra, liền bước nhanh mấy bước chạy qua.
Cả người Triệu Vệ Quốc đều là vẻ đau đớn, đi ra ngoài sân bay giống như cái xác biết đi.
Anh rất áy náy tự trách, cũng vô cùng tiếc nuối, tiếc nuối bản thân không thể ở bên cạnh cha trước khi ông lâm chung, điều này đối với Triệu Vệ Quốc mà nói, thật sự là chuyện tàn nhẫn lại khốc liệt.
“Hứa Đào.” Đôi mắt Triệu Vệ Quốc cứ nhìn chằm chằm Hứa Đào như thế, cần gấp một cái ôm chống đỡ.
Nước mắt Hứa Đào nhanh chóng rơi xuống, nhìn thấy dáng vẻ này của Triệu Vệ Quốc, ôm lấy người trước mặt không chút do dự.
Lần đầu tiên Triệu Vệ Quốc ôm lại Hứa Đào không quan tâm nơi nào, vùi đầu trên cổ Hứa Đào, ôm rất chặt.
Anh đã mất đi cha rồi, sau này không có cha nữa.
“Đi, về nhà trước.” Hứa Đào ôm anh một lúc lâu, sau đó mới đưa tay dắt tay Triệu Vệ Quốc, kéo Triệu Vệ Quốc ra khỏi sân bay, để cho Triệu Vệ Quốc ngồi ghế phụ, cô phụ trách lái xe, tâm trạng Triệu Vệ Quốc chết lặng, người lái xe chỉ có thể là Hứa Đào.
Ban đầu sau khi Hứa Đào sụp đổ, trái lại đã tốt lên không ít, lái xe cũng không vấn đề, lái xe từ sân bay trong thành phố về thôn nhà họ Triệu, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đều chưa từng nói lời nào.
Lúc hai vợ chồng về đến thôn nhà họ Triệu, đúng lúc Triệu Vệ Cường lên đường về Dương Thành, chạm mặt vợ chồng Triệu Vệ Lan đám người lần lượt bước vào.
Triệu Vệ Cường sớm đã đỏ ửng mắt.
“Anh, cha ông ấy…” Triệu Vệ Cường thút thít một cái, người đàn ông khóc ra bóng nước mũi tương đối không có hình tượng.
Triệu Vệ Quốc cắn chặt quai hàm nhịn tâm trạng tan nát nghẹn lời, không gào khóc lớn tiếng, nhưng bi thương phải kìm nén quả thực càng thêm đau khổ.
“Vào phòng, dập đầu với cha.” Triệu Vệ Quốc lên tiếng.
“Ừm.” Mấy anh em nhà họ Triệu đều khóc lóc không ngừng, đi theo Triệu Vệ Quốc vào phòng tâm trạng của mọi người đều có chút ủ rũ.
Ai cũng không ngờ tới, sáng sớm cha Triệu vẫn tốt đẹp, mặc dù bảo bọn họ trở về làm việc đàng hoàng, không cần lo lắng cho cha anh, vào buổi trưa đột nhiên qua đời.
Tin tức này rất dọa người, cũng mãi đến lúc này, mọi người mới mơ hồ hiểu ra, trạng thái tốt đẹp của cha Triệu mấy ngày qua e là hồi quang phản chiếu.
Nhưng buổi sáng lúc quyết định rời khỏi tỉnh Ôn, ai cũng không nghĩ tới phương diện hồi quang phản chiếu, dẫu sau sau khi cha Triệu về đến tỉnh Ôn, tình trạng càng ngày càng tốt lên, cũng không phải tình trạng lập tức đột nhiên tốt.
Thực ra mẹ Triệu biết, mặc dù biết, đám trẻ không thể tận mắt tiễn cha Triệu rời đi là tiếc nuối, nhưng bà càng hiểu cha Triệu hơn bọn Triệu Vệ Quốc, cũng biết mùi vị kiểu phải sinh ly tử biệt đau đớn bao nhiêu.
Bà biết, biết tất cả, nhưng cũng không nhắc nhở đám trẻ, bởi vì bà biết, đây là cách thức rời đi mà cha Triệu muốn.
Ông không muốn, cũng không chịu để đám trẻ trong nhà thấy ông tắt thở nhắm mắt, hiển nhiên mẹ Triệu cũng sẽ không làm trái tấm lòng của ông, một chút yêu cầu sau cùng của cha Triệu, mẹ Triệu nào sẽ cố chấp phá hỏng.
Hai người làm vợ chồng cả đời, điểm phối hợp và ăn ý với chồng mẹ Triệu vẫn hiểu.
“Cha con chính là không mong bọn con thấy ông ấy nhắm mắt, ông ấy nói đời này ông ấy rất hài lòng, mấy đứa trẻ các con đều hiếu thuận có tiền đồ, ông cũng không có gì để hối tiếc, rất tốt.” Mẹ Triệu vẫn không khóc, lúc nhìn thấy đám người Triệu Vệ Quốc đều trở lại hết, liền bình tĩnh nói ra câu an ủi.
Triệu Vệ Quốc gật đầu, bốn anh em nhà họ Triệu nghe vậy liền khóc đến mức đứt hơi khản tiếng, tất cả bốn người đều quỳ xuống bên cạnh giường cha Triệu dập đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận