Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 525. Mỗi người 4

Anh ta đã làm việc ở Công ty Đào Viên nhiều năm như thế, tiền lương mỗi tháng cũng cao, anh ta tự tin lại kiêu ngạo với công việc và tiền lương của mình, nhìn cả Dương Thành, người có thể một tháng lấy hơn một nghìn tiền lương, e là cũng không được mấy người.
Anh ta đều mang tình hình công việc và tiền lương khoe khoang ra hết, quả thực có lòng hư vinh làm hỏng chuyện, anh cũng toại nguyện nhìn thấy vẻ mặt thán phục của Trần San San, còn có sự sùng bái anh ta, khâm phục đến sát đất.
Là giả hết, sự sùng bái và khâm phục, từ lúc bắt đầu đều là giả.
Diệp Chấn Hoa ra sức nắm chặt tay, dứt khoát phá vỡ biểu hiện giả tạo trước kia không thấy rõ.
Con đàn bà hèn hạ này! Lúc si mê cô ta, Diệp Chấn Hoa giống như bị người ta che mắt, hoàn toàn không nhìn thấu trò lừa bịp của cô ta.
Anh ta cũng không ngờ bản thân người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, vậy mà bị một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi lừa gạt.
Diệp Chấn Hoa phấn tích hết thảy xong, nhắm mắt lại, ngầm chịu đựng sự tức giận ngất trời trong lồng ngực. Hô hấp cũng nặng nề đi mấy phần, một lúc lâu sau, Diệp Chấn Hoa mới thu lại sự nóng nảy, kiềm chế bình tĩnh lại, đồng thời đặt đứa trẻ trong tay xuống bên cạnh giường bệnh của cô ta.
“Anh Diệp, anh muốn đi đâu?” Trần San San không hề muốn mở mắt ra, cũng không muốn nói chuyện.
Cô ta tưởng rằng sau khi Diệp Chấn Hoa đi vào sẽ dọn ghế ngồi xuống, gác đêm cho cô ta, đau xót cô ta vừa sinh con xong, rồi cố gắng yêu thương con gái.
Kết quả sau khi anh ta đi vào, đứng bên cạnh giường không nhúc nhích, sau đó liền thở hổn hển nhìn cô ta, không biết vì sao càng dọa người, sau đó tức giận đặt đứa trẻ trong lòng xuống bên cạnh giường cô ta, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái liền xoay người định rời đi.
Trần San San vẫn luôn dựng lỗ tai lắng nghe, cũng cảm nhận được tiếng động đứa trẻ được đặt xuống.
Dẫu sao giường bệnh rất nhỏ, sau khi cô ta nằm nào còn chỗ trống bao nhiêu.
“Về nhà ngủ.” Bây giờ anh ta cần về nhà nằm xuống, rồi suy nghĩ kỹ càng, vạch ra quan hệ giữa anh ta và Trần San San.
Vốn anh ta muốn đợi cô ta sinh con trai xong, rồi cưới cô ta, hiện tại con trai không có, lại thêm một đứa con gái.
Hôm nay đã suy nghĩ được rõ ràng mục đích của cô ta tiếp cận mình, Diệp Chấn Hoa chỉ cảm thấy vô cùng châm biếm.
Cô gái tuổi tác còn trẻ, hai mươi mấy tuổi đã vì tiền, thậm chí chịu bỏ ra thân thể, còn đến dụ dỗ anh ta - người đàn ông có thể làm cha cô ta.
Đúng vậy, Trần San San từ ngày anh ta giúp cô ta chuyển nhà, cô ta liền bắt đầu dụ dỗ anh ta. Ngày đó sau khi anh ta rời đi, vẫn mãi không nhịn được nhớ đến cô ta, ban đềm nằm bên cạnh Ngô Huệ, trong đầu đều nhớ Trần San San, bắt đầu các kiểu sớm nắng chiều mưa.
Anh ta thừa nhận anh không phải thứ đồ tốt lành gì, nhu cầu tự nhiên của người đàn ông, đây chẳng phải rất bình thường sao?
Sau đó cô ta thậm chí đều không cần làm chuyện gì nữa, không bao lâu anh ta đã tự đầu hàng, đóng cửa lại phát sinh quan hệ với cô ta.
Lúc cô ta cùng anh ta cũng không phải lần đầu tiên, anh ta đã hỏi, cô ta nói bản thân ở quê là con dâu nuôi từ bé, lúc còn rất nhỏ đã bị người chồng nhỏ trong nhà ngủ rồi, sau đó người chồng nhỏ nhìn trúng người phụ nữ khác, ghét cô ta không có văn hóa, liền đuổi cô ta đi.
Từ trong nhà ra ngoài không có chỗ nào có thể đi. Cho nên hết cách cô ta mới theo đồng hương đến Dương Thành tìm việc kiếm sống, sau đó gặp anh ta, yêu anh ta, không thể tự kiềm chế được!
Diệp Chấn Hoa cảm thấy tuổi tác mình cũng không nhỏ, cô ta trẻ tuổi, thân thế lại thảm thương. Dù không phải lần đầu tiên giao cho anh ta, nhưng ở phương diện đó, cô ta có kinh nghiệm vô cùng nhiệt tình và dâng trào, hoàn toàn không giống với Ngô Huệ, khiến anh ta rất vui vẻ cũng rất thỏa mãn.
Lại nhớ đến cô ta làm con dâu nuôi từ nhỏ cho người ta, cuộc sống đó chắc chắn không dễ sống, hầu hạ người ta mà không no mặc không ấm, hiển nhiên cũng sẽ không ghét cô ta.
Cô ta rất giỏi bịa chuyện, rất biết lừa người, cũng rất biết dỗ người, thậm chí Diệp Chấn Hoa cũng nghi ngờ, từ lúc bọn họ bắt đầu quen nhau, sợ là cô ta chưa từng nói với anh ta một câu thật lòng.
Ha ha, nhục nhã, thật sự vô cùng nhục nhã.
Vốn tưởng rằng sẽ có một đứa con trai, nên công việc cũng làm mất, chén cơm cũng không còn, gia đình cũng tan nát. Có con trai anh ta cảm thấy cũng không sao, nhưng bây giờ tất cả hết thảy đều đã biến thành một chuyện cười lớn, sự ngu dốt giống như đang giễu cợt anh ta, thật sự là ngu hết thuốc chữa.
“Anh không gác đêm cho em sao?” Trần San San tủi thân hỏi anh ta.
Cô ta mới sinh con xong, xuống giường cũng không xuống được, bác sĩ nói cô ta cần nằm chờ vết thương hồi phục, anh ta về nhà nghỉ ngơi, vậy cô ta và con phải làm sao?
Gác đêm? Ha ha! Diệp Chấn Hoa cười khẩy một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận