Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 550. Quỳ xuống 3

Hứa Đào cũng bĩu môi có chút bất lực, đừng nói cha mẹ Triệu trải qua những thời kỳ gian khổ đó, người già còn biết rõ người Nhật ở nước Hoa đốt, giết, cướp không chuyện ác nào không làm, không thể nào chấp nhận được.
Ngay cả cô một người xuyên sách, đối với sự hung ác của người Nhật, hiểu biết của cô đều là từ trên sách, trong các loại tài liệu, phim ảnh,..., cô từng học thuộc lịch sử và ký ức đầy máu của lúc ấy.
Cô chỉ mới nhìn thấy lịch sử tàn khốc của nhưng bản ghi chép đó, cũng không thể nào chấp nhận người Nhật được.
Ở tương lai, kỳ thực cô cũng từng gặp không ít người Nhật, dù là người Nhật, tố chất vốn có rất tốt, cách giáo dục, còn có rất nhiều các phương tiện khoa học kỹ thuật tân tiến đáng để học tập, cũng đã thay đổi sự đánh giá khắc cốt ghi tâm của Hứa Đào đối với bọn họ.
Hứa Đào suy nghĩ, chỉ cần phần lớn người Hoa từng học thuộc lịch sử, đối với ấn tượng của bọn họ đều sẽ không tốt, thậm chí sau này cũng có không ít người gả đến Nhật Bản, hoặc cưới vợ người Nhật.
Đối với những người đó, Hứa Đào đều không bình luận, dẫu sao cũng là sự chọn lựa của bản thân người ta.
Nhưng không bình luận là hành động lịch sự của người như cô, cô không muốn đi phán xét ý muốn của người khác mà thôi, người gả cho người Nhật, cưới vợ người Nhật, cũng chưa chắc không sống hạnh phúc, có lẽ còn mỹ mãn hơn so với hôn nhân của đa số người Hoa.
Nhưng vậy thì thế nào? Cô vẫn không thể hiểu nổi, mối hận đất nước khắc cốt ghi tâm in vào trong tim vĩnh viễn tồn tại, sao có thế sinh ra cái gọi là tình yêu không phân biệt đất nước? Dù sao Hứa Đào không thể nảy sinh.
Mà hiện tại Triệu Vệ Lan lại dẫn một người Nhật về, trời, trong nháy tay phải Hứa Đào cũng rục rịch, thật sự muốn dùng tay hỏi thăm mặt cô ấy!
Hưởng thụ cuộc sống của những liệt sĩ dùng máu tươi tạo ra, có lẽ người khác có thể tìm, nhưng Triệu Vệ Lan lại không được.
“Con dám tìm người Nhật làm đối tượng, cha cứ đánh chết con được rồi. Bây giờ, đuối cậu ta ra ngoài cho cha, đừng để cậu ta làm bẩn nhà họ Triệu chúng ta.” Cha Triệu kiềm chế tâm trạng, sau đó mới chỉ thẳng mặt Triệu Vệ Lan nói chuyện.
“Cha, cha đừng độc đoán như thế, cha hãy tìm hiểu Cát Trạch Tang một chút…” Triệu Vệ Lan sốt ruột, có hơi muốn khóc.
Rõ ràng Cát Trạch Tang ưu tú như thế, nhưng có nhiều người mang theo những chuyện trước kia bắt kẻ anh ấy các kiểu như thế, nhìn một người, sao có thể dùng ánh mắt ôm tình cảm gia đình, đất nước đi phán đoán chứ!
Cô ấy chỉ là muốn gả cho anh ấy, cô ấy yêu thích người giống như anh ấy mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến đất nước phía sau anh ấy.
“Vệ Quốc, đuổi cậu ta ra ngoài, Vệ Cường, cầm dây thừng đến, trói đồ khốn nạn này lại, ném vào trong phòng, để nó tỉnh táo lại một chút, có phải đã bị người Nhật Bản này cho uống thuốc mê không.” Cha Triệu lên tiếng, ông nhìn cũng không dám nhìn Cát Trạch Tang đó, liền ra lệnh.
“Cha!” Triệu Vệ Lan cất cao giọng gọi.
Cát Trạch Tang cũng rất lo lắng, dáng dấp cậu ta trắng trẻo, đối mặt với Triệu Vệ Quốc cao lớn nghiêm khắc đi qua, có chút không biết làm sao.
“Cháu, cháu đi, Lan, đừng đánh em ấy.” Cát Trạch Tang nói chuyện, cậu ta cũng không thông thạo tiếng Hoa, rất cố gắng sắp xếp lời nói nói chuyện.
Triệu Vệ Quốc lạnh nhạt nhìn cậu ta, giơ tay nắm áo sau lưng cậu ta, Cát Trạch Tang muốn tránh đi, nhưng không thể tránh được, bị Triệu Vệ Quốc bắt lấy kéo ra bên ngoài.
Nước mắt Triệu Vệ Lan giống như hạt châu đứt quãng, từng giọt rơi xuống, cô ấy khóc định phản kháng, nhưng bị Triệu Vệ Cường nghiêm mặt nắm cổ tay dắt lên một căn phòng trống của lầu một.
“Anh nhỏ, đừng mà.” Triệu Vệ Lan lắc đầu.
Người nhà họ Triệu, cha Triệu, mẹ Triệu, Triệu Vệ Quốc, Triệu Vệ Cúc, đối với Triệu Vệ Lan đứa con nhỏ nhất, đứa em gái nhỏ nhất này, đều luôn thương yêu, nếu là người khác, còn có thể mềm lòng.
Thời gian Triệu Vệ Cường và Triệu Vệ Lan sống chung nhiều nhất, giữa hai người, từ nhỏ cũng coi như là ai cũng không vừa mắt ai, Triệu Vệ Cường cũng biết, đứa em gái này, có lúc đầu óc thiếu dây thần kinh, có lúc lại ngu như heo.
Bản thân anh ta cũng vậy, là hai đứa con của nhà họ Triệu sống khá tốt, bọn họ chịu đau khổ ít nhất, nhưng cũng khiến cha mẹ trong nhà nhọc lòng nhất.
Triệu Vệ Cường hiểu bản thân mình, miệng anh ta cũng ngọt, biết dỗ dành cha mẹ Triệu, ngoài chuyện trước đây cố chấp cưới Tôn Phương có lỗi với người trong nhà ra, những lúc khác, anh ta đều rất nghe lời cha mẹ Triệu.
Anh ta cũng tin tưởng anh cả Triệu Vệ Quốc, cho nên bây giờ anh ta lựa chọn thực tế, mẹ anh ta từng nói, con người nếu bản thân không đủ thông minh, nghĩ không rõ chuyện nên làm như thế nào, vậy thì đi hỏi người thông minh nhiều một chút, học tập người thông minh nhiều một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận