Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 70. Vợ chồng tâm sự 4

Hứa Đào nhắm mắt cảm thụ, đau đớn cũng dần tan đi bất tri bất giắc chìm vào giấc ngủ.
Nhờ sự tình dì cả lần này Hứa Đào được hưởng đãi ngộ vài ngày ở nhà, cơm không làm, chén không rửa, một ngày ba bữa chỉ ở không chờ ăn, thậm chí quần áo Tiểu Nam Triệu Vệ Quốc cũng lãnh luôn.
“Ân, anh tẩy quần áo này được rồi, còn lại để em tự giặt” Da mặt cô mỏng lắm, không có dày.
Chạng vạng thời điểm Triệu Vệ Quốc giặt quần áo cô còn thấy anh giặt luôn quần lót của cô, đầu óc Hứa Đào hoảng loạng như muốn nổ tung.
Cô cùng Triệu Vệ Quốc là vợ chồng, cũng đã động phòng hoa chúc luôn rồi nhưng nhìn Triệu Vệ Quốc cầm quần lót của cô còn đổ thêm xà phòng chà cho sạch, một miếng vải dệt nhỏ cứ như vậy di động trong bàn tay của nam nhân.
Hình ảnh này khiến cô xấu hổ muốn chết, cũng không biết làm sao.
“Không có gì, anh giúp em giặt, mấy ngày này đừng có đụng nước” Triệu Vệ Quốc cảm thấy giặt quần lót cho vợ không phải chuyện gì kinh thiên động địa cả.
Đầu Hứa Đào kêu ong ong, gương mặt đỏ như tôm luộc, thấy động tác Triệu Vệ Quốc vò qua vò lại thật sự quá mất mặt mà.
Đầu Hứa Đào ong ong gương mặt đỏ như tôm luộc thì lại thấy Triệu Vệ Quốc cầm áo lót của cô lên, cô trừng to hai mắt thẹn thùng muốn chết.
Được rồi, cô không cần hầu hạ quá mức như vậy.
"Dừng tay" Hứa Đào ngăn cản ý đồ của Triệu Vệ Quốc
Triệu Vệ Quốc nam nhân gian tà này, cầm lên kiện áo lót màu đen thấm nước ướt rồi bôi xà phòng lên, nghe Hứa Đào ngăn cản thì quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt cô rối rắm, đôi mắt lại liếc qua thấy Tiểu Nam đang xách nước tưới rau rồi hạ giọng nói: "Sờ cũng đã sờ qua, hôn cũng hôn qua, bây giờ tẩy cái này cũng đâu có sao?"
"............." Giỏi lắm Triệu Vệ Quốc!
Hứa Đào đưa tay đỡ chán, giả chết xấu hổ trốn vào phòng.
Ở phương diện da mặt dày cô không phải đối thủ của Triệu Vệ Quốc, anh nói hoàn toàn có đạo lý, cặp ngực nhỏ của cô sớm đã bị Triệu Vệ Quốc sờ qua, hiện tại chỉ giặt quần áo thôi có gì đâu ngượng ngụng đúng không????
Nghĩ một hồi thông suốt Hứa Đào liền đi vào phòng viết tiểu thuyết, cô cũng nôn nóng chờ tin tức của bưu điện về bài viết mình đã gửi.
Bản thảo cô đã gửi ra ngoài không biết đến khi mới mới nhận được thư hồi đáp, lúc gửi đi tâm trạng hào hứng tự tin với bài viết của mình nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được kết quả từ nhà xuất bản cô có chút lo lắng.
Thời gian cứ vậy trôi qua, vài ngày sau dì cả của Hứa Đào rời đi, mấy ngày đương quý phi đã kết thúc, giờ quay lại bà nội trợ nấu cơm giặt quần áo.
Dù vậy Triệu Vệ Quốc vẫn giúp đỡ cô về mấy khoản này, công việc rửa chén anh vẫn đảm nhận y cũ.
Từ lúc động phòng hoa chúc Triệu Vệ Quốc bắt đầu có ý tưởng rèn luyện cho Tiểu Nam ngủ một mình, điều này Hứa Đào cũng tán thành.
Tiểu Nam ngày càng lớn dần, cũng nên học ngủ một mình cho quen dần.
Bình thường hai vợ chồng dỗ Tiểu Nam ngủ rồi mới lặng lẽ đổi phòng, mỗi lần như vậy Hứa Đào lười đi đều là Triệu Vệ Quốc ôm cô đi.
Ngày đầu tiên bà dì cả của cô rời đi, cũng là ngày Triệu Vệ Quốc kêu Tiểu Nam ngủ một mình, hai cha con cứ giằng co giống muốn đánh nhau.
"Ba cùng mẹ không chịu ngủ cùng Tiểu Nam sao?" Tiểu Nam ngồi trên giường hỏi, gương mặt nhỏ buồn thiu muốn khóc
"Bắt đầu từ hôm nay phải ngủ một mình"
"............" Hứa Đào im lặng không nói chuyện
"Tiểu Nam muốn ngủ cùng mẹ" Hốc mắt Tiểu Nam đo đỏ, bẹp miệng nhỏ ủy khuất nói.
Hứa Đào xem tình huống này cô liền đổi ý: "Nếu không, chúng ta giống như trước đây đem con dỗ ngủ trước"
Đột nhiên cô bừng tỉnh nhận ra, Tiểu Nam cũng mới hơn hai tuổi tự ngủ một mình như vậy có ác lắm không...
"Không được" Triệu Vệ Quốc kiên trì
Con trai ngủ một mình là chuyện bình thường, không thể lấy vì lý do còn nhỏ, như vậy không tính độc lập.
"Mẹ.." Tiểu Nam thật thông minh, biết phản kháng Triệu Vệ Quốc cũng vô dụng, hai con mắt tiểu gia hỏa hồng hồng vươn hai cánh tay hướng Hứa Đào.
Hứa Đào không nghĩ ngợi tiến lên ôm tiểu gia hỏa nhưng Triệu Vệ Quốc đưa tay ngăn cản: "Em về phòng trước, anh làm công tác tư tưởng cho nó".
Triệu Vệ Quốc sao không nhìn ý đồ của thằng tiểu quỷ, chỉ biết hướng Hứa Đào làm nũng,nếu Hứa Đào ôm nó thì khả năng để cho nó ngủ một mình đều tan thành mây khói, phải giống như trước đây phải dỗ ngủ rồi mới đi phòng cách vách được.
Mỗi ngày ôm cô đi sang phòng khác tâm tình thật vui sướng, nhưng có những ngày cô mệt mõi rã rời lười di chuyển, những lúc như vậy Triệu Vệ Quốc ôm cô có chút cáu kỉnh vì quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nên anh phải trực tiếp làm cho tiểu gia hỏa này ngủ một mình để nó dần quen, chứ không thể để mỗi ngày đều nghe chuyện xưa rồi dính chặt Hứa Đào hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận