Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 399. Đánh nhau 1

"Tiểu Hắc. . ." Triệu Lệ Nam vùi ở trong ngực Hứa Đào, nghi hoặc nhìn con mèo mun kêu không tỉnh, ánh mắt chớp chớp, dường như không hiểu Tiểu Hắc làm sao không phản ứng.
Trong lòng Hứa Đào có chút khó chịu để đứa nhỏ xuống, đứa nhỏ đi tới bên cạnh thi thể mèo mun tiếp tục gọi: "Tiểu Hắc?"
Triệu Lệ Nam kêu mấy tiếng Tiểu Hắc, bình thường mèo cũng sẽ đáp lại cậu, nhưng bây giờ nằm trên đất, đứa nhỏ nghi ngờ hỏi: "Mẹ, Tiểu Hắc ngủ sao?" Triệu Lệ Nam ngẩng đầu hỏi Hứa Đào.
Trong lòng Hứa Đào có chút hơi khó chịu, nên nói như thế nào chuyện Tiểu Hắc đã chết chứ ?
"Tiểu Hắc chết rồi." Triệu Vệ Quốc ngồi xuống, trực tiếp nói cho Triệu Lệ Nam.
"Chết? Tại sao phải chết?" Triệu Lệ Nam hỏi, tay nhỏ bé nhẹ nhàng đụng chạm hai con mèo nhỏ bên cạnh: "Bọn chúng là con của Tiểu Hắc sao?"
" Đúng vậy, bọn chúng là con của Tiểu Hắc." Hứa Đào gật đầu, ngày hôm qua thời điểm cô lau chùi cho hai con mèo nhỏ, cũng không có chú ý là đực hay là cái.
"Dạ." Triệu Lệ Nam còn nhỏ, đối với cái chết không có cảm xúc quá lớn, lại bởi vì còn có hai con mèo nhỏ, Triệu Lệ Nam chẳng qua là có một ít nghi vấn: "Vậy mẹ, Tiểu Hắc chết rồi, sau này tụi nó phải làm thế nào? Tụi nó không có mẹ."
"Vậy thì Tiểu Nam làm mèo mẹ, nuôi tụi nó có được hay không?" Hứa Đào kiên nhẫn hỏi.
"Được. Tiểu Nam làm mèo mẹ nuôi lớn mèo con." Triệu Lệ Nam trong nháy mắt cảm giác mình gánh vác trách nhiệm nặng nề, nhìn Hứa Đào trịnh trọng gật đầu một cái.
Cậu nhất định sẽ chăm sóc hai con mèo nhỏ thật tốt.
Hứa Đào nhìn vẻ mặt Triệu Lệ Nam nghiêm túc, sờ đầu đứa trẻ một cái: "Vậy chúng ta đặt tên cho mèo con."
"Dạ?" Triệu Lệ Nam quay đầu nhìn hai con mèo con một chút, xoắn xuýt chốc lát: "Nó gọi là Tiểu Tiểu, nó là Bổn Bổn."
"Tại sao lại gọi là Tiểu Tiểu và Bổn Bổn?" Hứa Đào tò mò nhìn đứa nhỏ hỏi.
"Mẹ nhìn xem, trông nó nhỏ hơn, cho nên gọi là Tiểu Tiểu, còn nó to hơn, hẳn là anh, cho nên gọi là Bổn Bổn." Triệu Lệ Nam rất trực tiếp nói cho Hứa Đào nhìn.
"Được, vậy liền gọi là Tiểu Tiểu và Bổn Bổn." Hứa Đào nhìn hai con mèo nhỏ một chút, ngay sau đó đánh nhịp quyết định.
Triệu Vệ Quốc thì phụ trách xử lý thi thể của Tiểu Hắc, anh thừa dịp thời gian Triệu Lệ Nam bị Hứa Đào dụ dỗ đi đánh răng rửa mặt, liền mang thi thể Tiểu Hắc đi xử lý.
Hai con mèo con đều rất nhỏ, Hứa Đào chưa từng nuôi mèo, ngay cả đực hay cái cũng không biết làm sao phân biệt, càng không có kinh nghiệm chăm sóc mèo, thật ra thì cũng có chút sợ nuôi chết mèo nhỏ.
Triệu Lệ Nam thì càng không hiểu, nhưng Hứa Đào có thể cảm thụ được, Triệu Lệ Nam rất thích hai con mèo nhỏ, rửa mặt xong đánh răng xong liền lập tức lấy sữa bò cho hai con mèo nhỏ uống.
"Mẹ, tụi nó đang uống sữa." Triệu Lệ Nam cảm thấy mèo con uống sữa rất đáng yêu, hưng phấn nói chuyện với Hứa Đào, ngón tay út chọt chọt, trong mắt tất cả đều là nụ cười ấm áp.
"Rất đáng yêu." Hứa Đào phối hợp nói chuyện.
"Dạ dạ." Đầu nhỏ của Triệu Lệ Nam gật gật đặc biệt lợi hại.
Hứa Đào và Triệu Lệ Nam đều thích hai con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu, nhưng vẫn luôn không dám đụng vào, mẹ con hai nhìn con mèo nhỏ, chỉ dám đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng đụng đụng, rất sợ dùng lực mạnh làm hai hai đứa nhỏ bị thương.
Cũng vì vậy, những chuyện như lần đầu tiên tắm mèo con đều là Triệu Vệ Quốc tắm.
"Meo. . ." Mèo con vốn còn nhỏ, nuôi hai ngày, vì vệ sinh sạch sẽ, chỉ có thể mang đi tắm.
Hứa Đào và Triệu Lệ Nam nào dám động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Vệ Quốc là một người đàn ông phục vụ hai con mèo nhỏ.
"Cha cha, cha nhẹ một chút." Triệu Lệ Nam nghe được mèo giãy giụa lớn tiếng kêu, khẩn trương giậm chân.
"Được." Triệu Vệ Quốc nhắm mắt tiếp tục tắm, thật vất vả mới tắm rửa sạch sẽ hai con mèo nhỏ, lúc kết thúc, anh cũng đầu đầy mồ hôi.
"Cám ơn cha." Triệu Lệ Nam nói cám ơn, sau đó thả hai con mèo nhỏ sạch sẽ vào trong hộp, mang đến trong sân phơi nắng một chút.
Triệu Vệ Quốc nói mèo dễ nuôi, cho uống chút sữa, đút chút ít cá khô, hai con mèo nhỏ đáng yêu từ từ lớn lên, cũng dần dần trở thành thành viên của nhà họ Triệu.
Kim Nam Hiên sắp khai trương, Tần Dục Nhu vẫn đang tiếp tục huấn luyện nhân viên, các nhân viên phục vụ đứng mấy ngày, tất cả đều kêu chân đau chân mỏi, nhưng cũng cũng kiên trì cho đến khi thích ứng.
Trong phòng bếp có thần bếp Kim hỗ trợ trấn giữ, ông ta cũng sắp xếp xong cho tất cả đầu bếp công việc của riêng mình.
Tô Mỹ Lệ có khí lực lớn, cho nên cũng giống như nam đầu bếp vậy, ở trong phòng bếp có một nồi xào dành riêng cho mình, ban đầu, càng nhiều hơn chính là phụ trách làm bữa ăn cho nhân viên tiệm cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận