Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 490. An phận 1

“Con bé cũng rất đáng thương, sao lại gặp phải người đàn ông đánh người chứ.” Mẹ Triệu mím môi nói.
Biết Tần Dục Nhu bị chồng ức hiếp mới ly hôn, không kìm được có chút đau xót cho Tần Dục Nhu, nhưng cũng yên tâm rất nhiều, không phải chuyện không đứng đắn, lộn xộn gì đó thì tốt.
“Biết người biết mặt không biết lòng, không kết hôn, không đến lúc trút hơi thở cuối cùng, ai có thể thật sự nhìn thấu được lòng người chứ!” Hứa Đào trả lời.
Mặt mũi thật sự của Diệp Chấn Hoa kết hôn gần hai mươi năm mới biểu hiện ra, bạn có thể ngờ tới không? Đương nhiên Hứa Đào không phủ nhận, kiểu thái độ bi quan này, cũng bởi vì bản thân cô không quá tin tưởng vào tình yêu.
Mặc dù hiện tại cô và Triệu Vệ Quốc rất tốt, nhưng Hứa Đào cũng không dám bảo đảm, bọn họ sẽ mãi hạnh phúc, cái thứ như tình yêu này quá hảo huyền, kỳ hạn bảo đảm cũng không lâu dài.
“Cũng không phải, mẹ nói cho con biết, người đàn ông này con thấy trên miệng bọn họ không nói chuyện, trong lòng coi như hiểu rõ hơn bất kỳ ai.” Mẹ Triệu tán thành với quan điểm này của Hứa Đào, sau đó ánh mắt nhìn về phía Triệu Vệ Quốc hỏi: “Hôm nay Vệ Cường tan làm sẽ đến nhà ăn cơm chứ?”
“Dạ, sẽ đến.” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
“Vậy tối nay mẹ về hỏi suy nghĩ của Vệ Cường, nếu như Vệ Cường bằng lòng. Tiểu Đào, con trở lại hỏi quản lý Tần đó giúp mẹ, xem thử con bé có ý tái hôn không, nếu có, con nói tốt cho Vệ Cường chúng ta nhiều một chút.” Mẹ Triệu cảm thấy chuyện này rất có triển vọng.
“Được, mẹ đi hỏi Vệ Cường nghĩ như thế nào trước, nếu phía chú ấy không có vấn đề, thì con sẽ đi thăm dò ý kiến của quản lý Tần.” Hứa Đào gật đầu đồng ý.
“Ừm.”
Cả nhà vừa nói chuyện thoải mái vừa ăn cơm trưa, sau khi ăn cơm xong liền chuẩn bị về nhà, Triệu Vệ Quốc liền dẫn đầu đi trả tiền.
Hứa Đào ăn cơm ở khách sạn, cô có một thói quen, đó chính là mặc kệ ai đến ăn cơm đều phải trả tiền, cũng tiện tính sổ.
Triệu Vệ Quốc biết, nên lúc ăn trưa xong cũng không đợi Hứa Đào nhắc nhở, rất tự giác đi.
Mẹ Triệu nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đi tính tiền, thấy hơi kỳ lạ nhưng không nói, nhìn thấy Triệu Vệ Quốc trả hai tờ một trăm đồng, lúc biết bữa ăn này đã ăn gần hai trăm đồng, tim đau, thịt đau, cả người bà đều không thoải mái.
Cái này cũng đắt quá rồi, còn may là quán của nhà mình mở, bằng không đánh chết bà cũng không dám đến ăn.
Mẹ Triệu suy nghĩ, lúc đó bà ngạc nhiên nhưng cũng không ở khách sạn hỏi vì sao trả tiền, mãi đến lúc ra đến cửa khách sạn, mẹ Triệu mới kéo tay Hứa Đào nhỏ tiếng hỏi.
“Tiểu Đào, chẳng phải khách sạn này của nhà mình mở sao? Sao đến ăn cơm còn phải trả tiền?” Khách sạn nhà mình mở, ăn cơm nói một tiếng chẳng phải được rồi sao, cần gì phải phiền phức như thế.
Chẳng phải đều là tiền của hai vợ chồng họ sao? Tay trái chuyển đến tay phải có ý nghĩa gì chứ.
“Khách sạn là của nhà mình không sai. Nhưng ăn cơm trả tiền là vì bình thường dễ tính sổ, cũng khó làm lộn xộn.” Hứa Đào giải thích một chút: “Hơn nữa con là bà chủ đến ăn cơm, nên trả tiền thì phải trả, sẽ không xảy ra chuyện nhân viên khác mời bạn bè ăn cơm, hoặc khách quen ăn cơm ghi sổ.”
“Con là bà chủ, nếu con đi đầu ăn cơm ghi sổ, dần dần tình cờ nhân viên khác lúc nào cũng có thể ghi sổ, rồi từ từ sẽ biến thành tập tục, cũng không dễ quản lý khách sạn, sổ sách cũng càng ngày càng lộn xộn.” Hứa Đào trực tiếp nói thật.
Ghi sổ gì đó thật sự không cần thiết, cô đến ăn cơm cũng giống như ăn cơm ở bên ngoài, như vậy cũng dễ tính toán chi tiêu và lợi nhuận mỗi tháng.
Tiền cô tiêu vào ăn uống, thuộc về phí tiêu dùng hằng ngày, cũng thuộc về lợi nhuận của khách sạn, hiển nhiên cũng cần phân biệt ra.
“Ồ!” Mẹ Triệu nghe xong ý của Hứa Đào, liền gật đầu: “Lời con nói rất có lý.”
“Mẹ đều chưa từng nghĩ đến những cái này, mẹ còn nghĩ, ghi sổ ở khách sạn mình bớt phiền hơn nhiều, vẫn là con lợi hại.” Mẹ Triệu nói giọng điệu thán phục.
Thực ra mẹ Triệu đối với đứa con dâu Hứa Đào này, căn bản đều không có chỗ nào không hài lòng, xinh đẹp, biết kiếm tiền, tính tình tốt, biết chuyện, đối với mẹ chồng, hay trong nhà đều rất
rộng rãi, mua đồ cho nhà mẹ, thì nhà chồng cũng sẽ có.
Sách cô viết, quay thành phim truyền hình, bà xem cũng khóc không ngừng được.
Ngoài việc hai năm qua vẫn mãi không sinh con, trong lòng bà có chút vướng mắc, để ý, sau này biết được từ trong lời nói của con trai Triệu Vệ Quốc, thực ra người không thể sinh là anh, bà nào còn yêu cầu gì với Hứa Đào nữa.
Bà ở quê mùng một và mười lăm đều phải thắp mấy nén hương vái lạy, cầu nguyện cho hai vợ chồng nhỏ Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc sống hòa thuận vui vẻ.
Đối với sự khen ngợi của mẹ Triệu, Hứa Đào chỉ nở nụ cười, ngược lại không nói thêm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận