Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 592. Ổn thỏa 3

“Hôm nay chúng ta không đi đón anh trai nữa nhé!” Hứa Đào cười híp mắt nói cho Triệu Lệ Noãn biết sự thật.
“...” Mắt thường có thể thấy Triệu Lệ Noãn không vui, bĩu môi, bản thân vội vàng đi mở tủ quần áo, lấy quần áo cần mặc: “Phải đón.”
Hứa Đào cũng không gấp, bình tĩnh nhìn cô bé lấy quần áo mặc, chỉ cần cô không giúp đỡ, căn bản cô bé sẽ không thể tự mặc quần áo.
“Hu hu…” Từ nhỏ đều là người khác chăm sóc, bản thân cô bé phụ trách đưa tay đưa chân phối hợp, lần đầu tiên tự mình mặc quần áo, làm đi làm lại cả buổi, tóc đều tán loạn rối tung, cũng không mặc được.
Cô bé vẫn sẽ phối hợp, cũng biết phải mặc áo mặc quần, còn chọn giày, sau đó từ bỏ đến tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Mẹ ơi, mặc mặc.” Cô bé trần truồng tự mình không mặc quần áo được, sốt ruột cả buổi, chạy bịch bịch bịch về phía Hứa Đào.
Hứa Đào cười không nhận quần áo cô bé đang kéo, mà chắp tay sau lưng đi lấy quần áo ngủ chuẩn bị đổi cho cô bé.
“Sai sai, mẹ ơi, Noãn Noãn mặc cái này.” Triệu Lệ Noãn lắc đầu, nắm quần áo ngủ ngăn Hứa Đào lại, tay còn lại kéo một bộ đồ nhỏ nhắc nhở Hứa Đào.
“Không sai đâu!” Hứa Đào cười.
“Sai sai.” Triệu Lệ Noãn bĩu môi kháng nghị.
Cô bé cũng đã sốt ruột, muốn mặc quần áo, kết quả Hứa Đào vô cùng kiên nhẫn, các kiểu động tác chậm rãi, không gấp không nóng nảy, thậm chí nút quần áo ngủ cũng có thể cởi cả buổi.
“Mẹ ơi, nhanh lên.” Triệu Lệ Noãn gấp đến độ hai cái chân nhỏ trắng nõn nhảy lên, hai tay định cướp quần áo ngủ trong tay Hứa Đào đi, nhét quần áo vào trong tay Hứa Đào.
Nói thật, nếu không phải sợ cô bé lạnh, sợ cô bé bị cảm, Hứa Đào cũng có thể không mặc quần áo ngủ cho cô bé.
Hết lần này đến lần khác Hứa Đào chuẩn bị mặc quần áo ngủ cho cô bé, cô bé lại lắc đầu không phối hợp, cứ nắm quần áo muốn Hứa Đào mặc giúp cô bé.
Hứa Đào chỉ lắc đầu kiên định với cô bé, Triệu Lệ Noãn liền mếu máo khóc, trong nháy mắt nước mắt tụ lại trong hốc mắt.
“Hu hu, đón anh trai!” Triệu Lệ Noãn vừa khóc vừa nói.
“Con mặc quần áo ngủ trước.” Hứa Đào kiên nhẫn mở miệng, lấy quần áo ngủ muốn mặc cho cô bé.
“Không mặc.” Triệu Lệ Noãn lắc đầu phản kháng, cô bé trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.
Còn may nền đất phòng cô bé, Hứa Đào có trải thảm, đáng tiếc dù là như vậy nhưng trời vẫn có chút lạnh.
Hứa Đào ép buộc kéo cô bé đặt lên đùi, cầm quần áo ngủ cưỡng chế mặc xong cho cô bé.
“Hu hu…” Triệu Lệ Noãn không chịu phối hợp, sức lực cô bé yếu, lại cố chấp, bị Hứa Đào hung dữ, lúc này bị mặc quần áo ngủ uất ức, cô bé lại nhìn đồng hồ điện tử một cái, biết thời gian không còn kịp rồi.
“Mẹ xấu.” Triệu Lệ Noãn bĩu môi lên án hành vi xấu xa của Hứa Đào.
“Hừ!” Hứa Đào dùng mũi hừ nhẹ.
Thật sự không hổ là cô nhóc mà Triệu Lệ Nam cưng chiều lớn lên, những cái khác không học, từ mẹ xấu này trái lại truyền từ đời này sang đời khác, trước đây Triệu Lệ Nam cũng nói không ít, mẹ xấu, cha xấu.
“Đúng, mẹ là người xấu!” Hứa Đào gật đầu thừa nhận.
“Hừ!” Cô bé dùng mũi hừ Hứa Đào, không vui vẻ mà mặc quần áo ngủ, chạy đến bên cạnh cửa sổ lồi trong phòng, rất cố gắng leo lên cửa sổ lồi.
Đáng tiếc chiều cao của cô bé chỉ cao hơn cửa sổ lồi một chút xíu, cô bé cố gắng dùng sức leo cũng không thể leo lên được.
“Có cần mẹ giúp con không?” Hứa Đào buồn cười đi qua hỏi thăm.
“Hừ!” Triệu Lệ Noãn dùng giọng mũi hừ, cô bé cũng không ngốc, không chịu kêu Hứa Đào giúp, tự mình đẩy ghế đẩu nhỏ trong phòng đến bên cạnh cửa sổ lồi, rất cố gắng, rất tốn sức, sau đó dẫm lên ghế đẩu nhỏ leo lên.
Hơ! Thông minh đấy!
“Anh trai.” Triệu Lệ Noãn nhoài người trên mặt kính của cửa sổ, cô bé nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt ngốc nghếch mong chờ lẩm bẩm gọi anh trai.
Trạng thái như đá vọng anh trai đó thật sự khiến Hứa Đào vô cùng buồn cười.
Hứa Đào cũng coi như đã nhìn ra, cho dù không thể ra ngoài đón Triệu Lệ Nam, con bé này cũng không định nằm xuống ngủ sớm.
Trái lại cô cũng không gấp, hôm qua đã chuẩn bị tâm lý xong hôm nay phải đánh lâu dài với Triệu Lệ Noãn.
Con mình sinh ra, cô vẫn hiểu rõ, nếu một ngày không thể khiến cô bé từ bỏ thói quen bám Triệu Lệ Nam, vậy hơn phân nửa không phải con cô sinh.
Triệu Lệ Noãn nằm trên cửa sổ như thế, cứ ngốc nghếch nhìn ra bên ngoài, đợi đến lúc Triệu Lệ Nam từ trường học tan buổi tự học tối về nhà, cô bé mới phấn khởi lại.
“Anh trai.” Triệu Lệ Noãn nhìn thấy bóng dáng Triệu Lệ Nam trở về, cô bé vội vàng bò xuống ghế, sau đó không quan tâm Hứa Đào, chạy thẳng ra ngoài.
“Noãn Noãn.” Triệu Lệ Nam về nhà liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ trên cửa sổ lầu hai, em gái bảo bối cậu nhớ mong đang nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, động tác vào nhà cũng rất vội.
Anh trai đẹp trai và em gái mềm mại, một trên một dưới cầu thang đối mặt với nhau, rất có bầu không khí kiểu sinh ly tử biệt và xa cách lâu ngày gặp lại trong phim truyền hình.
Hứa Đào đi theo phía sau Triệu Lệ Noãn xem kịch.
“Anh trai, mẹ xấu.” Triệu Lệ Noãn đứng phía trên cầu thang, nhìn thấy Triệu Lệ Nam liền kể lể oan ức.
“Đừng khóc, Noãn Noãn đừng khóc.” Triệu Lệ Nam đau lòng sải bước chạy lên, bình thường một bước một bậc thang, lúc này đôi chân dài vì tốc độ nhanh, một bước bước ba bậc thang.
“Hu hu, anh trai.” Triệu Lệ Noãn đưa cái tay nhỏ ra đòi bế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận