Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 260. Ăn kẹo 5

Triệu Lệ Nam nhận được lời khen của Hứa Đào liền vui vẻ, bắt đầu nghĩ cách thêm đồ cho người tuyết tương tự như vậy, người tuyết nhỏ từ trơ trụi, biến thành đầu đội quả quýt, trên cổ có mấy nhánh cậy, phong cách kỳ lạ nhưng cũng rất đáng yêu.
“Anh, cho anh, cũng cắm nhánh cây này vào.” Triệu Vệ Lan cũng đi ra, lại gần cười híp mắt đóng góp một nhánh cây, cắm bên cạnh người tuyết Hứa Đào giống như người phụ trách quét dọn.
“Khì khì.” Hứa Đào chỉ có thể cười nhìn.
“Được rồi, được rồi, đừng đắp người tuyết nữa, dẫn Tiểu Nam đi ăn sáng đi.” Mẹ Triệu đi từ nhà bếp ra, nhìn cả nhà ba người còn có Triệu Vệ Lan đang cười đùa náo nhiệt, nhắc nhở.
Đều là người lớn, còn đắp người tuyết, thật là!
Bữa ăn sáng của nhà họ Triệu cũng không được coi là phong phú, hơn nữa đa phần đều là cơm và đồ ăn còn thừa lại của bữa tiệc hôm qua, có cá cũng có thịt, không tính là khó coi, nhưng Hứa Đào lại không thế nào ăn quen được.
Cô cúi đầu yên lặng gặm bánh bao, nhìn những người khác trên bàn đều ăn rất vui vẻ, cũng không nói gì.
Triệu Vệ Quốc biết Hứa Đào không quen ăn cơm với đồ ăn thừa, yên lặng đặt một phần dưa muối trên bàn ăn đến trước mặt Hứa Đào.
Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc mỉm cười, cảm thấy rất vui vẻ trước sự tỉ mỉ của người đàn ông.
Hứa Đào biết không ăn cơm và đồ ăn thừa là vấn đề sạch sẽ của cô, ở địa phương thôn quê này, nhất là sau bữa tiệc, cô nào dám kén ăn, nếu là ở Dương Thành, tự nấu cơm tự làm chủ, Hứa Đào còn có thể ngăn cản Triệu Lệ Nam ăn, nhưng hiện tại đang ở quê tỉnh Ôn, Hứa Đào không thể làm gì khác ngoài nhịn xuống ý nghĩ chân chính của mình, ăn mấy miếng rồi vội xuống bàn.
Cô sợ mình không xuống bàn, sẽ ngăn cản Triệu Lệ Nam ăn cơm và đồ ăn thừa.
Sau khi ăn sáng xong bên ngoài lại rơi thêm một ít tuyết, không lớn, lại bay phấp phới, vì buổi trưa các phù rể và phù dâu còn phải cùng ăn cơm trưa, tuyết lại rơi, mọi người cũng không định ra ngoài, mở hai bàn đánh bài náo nhiệt.
Trời lạnh, tuyết rơi chuyện có thể giết thời gian cũng không nhiều.
Đám đàn ông tụ một chỗ đánh bài, các phù dâu ngồi một bàn bên ngoài uống trà nói chuyện, Hứa Đào không quen những phù dâu này, vốn không muốn ngồi lên bàn, cô có thời gian thà rằng về phòng nằm một lát, đọc sách, dẫu sao trời quá lạnh rồi.
“Chị dâu, mau lại đây, chúng ta cùng ngồi nói chuyện!” Tôn Phương hôm nay không trang điểm cô dâu, cũng không mặc quần áo màu đỏ, cười híp mắt gọi Hứa Đào.
Hứa Đào hết cách đành phải ngồi trên bàn cùng Triệu Vệ Cúc, thỉnh thoảng nắm hai hạt dưa tách vỏ giết thời gian, đối với cuộc nói chuyện của mọi người, tùy ý đáp hai câu.
“Mẹ ơi, con với anh muốn đi ra ngoài chơi.” Triệu Lệ Nam ăn xong bữa sáng, cậu bé thành thật tụm lại nói thầm với Ngô Học Văn một lúc, nói chán rồi liền tìm Hứa Đào làm nũng, bàn tay nhỏ chỉ ra ngoài sân.
“Bên ngoài lạnh, tuyết rơi rồi, không ra ngoài được không?” Hứa Đào có hơi bất đắc dĩ, nghiêng đầu đưa tay sửa lại cái mũ cho cậu bé vừa khuyên cậu.
“Mẹ ơi, chỉ một chút thôi.” Triệu Lệ Nam làm nũng, cậu bé đeo găng tay đưa ngón tay mập mạp ra.
“Đi hỏi cha con đi, cha đồng ý thì mẹ cũng đồng ý.” Hứa Đào chịu không nổi sự nũng nịu của cậu bé, lại không đành lòng ép buộc từ chối, những lúc này chủ yếu giao trách nhiệm cho Triệu Vệ Quốc.
Triệu Lệ Nam đi hỏi Triệu Vệ Quốc, Triệu Vệ Quốc nghiêm túc từ chối, cậu bé không vui cũng chỉ biết hướng về Triệu Vệ Quốc, cô vẫn là một người mẹ dịu dàng xinh đẹp, dễ nói chuyện.
“Được rồi!” Triệu Lệ Nam nghiêng đầu lạch bạch đi hai bước đến bên cạnh Triệu Vệ Quốc: “Cha ơi, mẹ nói để con ra ngoài chơi một chút.”
“...” Hứa Đào ngay lập tức nhìn về phía cậu bé.
Vừa nãy cô có nói để cậu ra ngoài chơi một chút sao? Cô không trả lời đúng không? Thằng bé này, còn biết dùng cách của mình lừa bịp.
Nhưng Triệu Vệ Quốc không mắc lừa: “Không được, bên ngoài lạnh.” Triệu Vệ Quốc cầm bài xì phé, liếc nhìn con trai sau đó nghiêm túc từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận