Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 227. Ý tứ 2

Triệu Vệ Quốc nghe thấy lời của Trữ Vân Anh, trực tiếp không nói hai lời liền dậm chân chạy ra sân, chạy sang nhà của chủ nhà bên cạnh.
Hứa Đào thấy Triệu Vệ Quốc đi qua rồi, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía cả nhà Khâu Điền Dũng: “Anh Dũng, chị dâu, bọn em bên này còn có chút chuyện, không tiếp được anh chị nữa.”
“Không cần, không cần, bọn anh cũng về đây.” Khâu Điền Dũng đưa tay kéo Trương Thục Phân vội vàng rời đi.
Nói thật, vừa rồi Khâu Điền Dũng nghe thấy Hứa Đào nói như thế, chính mình cũng cảm thấy rất mất mặt, đường đường là một người đàn ông, những việc này cũng không nghĩ thông suốt.
Trương Thục Phân giãy giụa, dường như không muốn từ bỏ như vậy, nhưng nét mặt Khâu Điền Dũng vô cùng nghiêm túc, cuối cùng Trương Thục Phân vẫn bị lôi đi dù không cam lòng.
Hứa Đào cũng lo lắng tình hình của chủ nhà bên cạnh, lại nghĩ đến cậu bé Triệu Lệ Nam vẫn còn ở trong phòng, liền về phòng xem con.
Triệu Lệ Nam đang nằm ngoan ngoãn trên giường còn chưa ngủ, cậu bé trợn tròn mắt, nhìn trần nhà cuộn tròn, khi nhìn thấy Hứa Đào vào phòng, cậu bé lập tức mỉm cười: “Mẹ ơi.”
“Sao con còn chưa ngủ?” Hứa Đào đi qua hỏi.
“Không buồn ngủ.” Triệu Lệ Nam đáp lời.
Hứa Đào cũng không xoắn xuýt: “Ông Lưu bên cạnh bị ngã, mẹ phải đi xem thử, nếu con không ngủ, có muốn đi xem ông Lưu không?”
“Tiểu Nam muốn đi xem.” Triệu Lệ Nam vừa nghe là ông Lưu, lập tức gật đầu liên tục.
Hai vợ chồng Trữ Vân Anh và Lưu Truân đều là người có học thức, thái độ thường không quá nhiệt tình, cũng không quá thân thiết với trẻ con trong ngõ, nhưng hai vợ chồng bọn họ đều rất thích Triệu Lệ Nam, Lưu Truân còn dạy Triệu Lệ Nam học thuộc thơ cổ, Triệu Lệ Nam thỉnh thoảng cũng tự mình chạy sang nhà bên cạnh tìm hai ông bà chơi.
“Được.” Hứa Đào không ngăn cản, duỗi tay lấy quần áo mặc vào cho Triệu Lệ Nam, cô bế Triệu Lệ Nam ra sân đi qua nhà bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy Triệu Vệ Quốc cõng Lưu Truân đi ra ngoài.
“Ông Lưu ơi.” Triệu Lệ Nam được Hứa Đào quấn áo khoác dày, cậu bé nhìn thấy ông Lưu được cha cõng, lập tức lo lắng gọi lớn.
“Ơi, Tiểu Nam, ông không sao, a, đừng sợ đừng sợ.” Lưu Truân bị ngã sắc mặt tái nhợt, còn mang kính lão, đang nằm trên lưng Triệu Vệ Quốc, nghe thấy Triệu Lệ Nam lớn tiếng gọi, chú ấy lập tức cười trấn an Triệu Lệ Nam.
“Chú không sao chứ?” Hứa Đào cũng lên tiếng hỏi.
“Chắc là không sao, đất trơn, té nhào một cái, hình như chân trái gãy xương rồi, anh đưa đến bệnh viện khám trước.” Vừa nãy Triệu Vệ Quốc đã phán đoán sơ bộ vết thương của ông Lưu, bởi vì những năm trước hai vợ chồng cực khổ, cơ thể và tình trạng cũng kém hơn so với người khác rất nhiều.
Nhưng còn may tuổi tác còn chưa quá lớn, phản ứng cũng coi như nhanh, sau khi ngã một cái Trữ Vân Anh cũng phát hiện ngay.
“Được, vậy đi đường cẩn thận một chút.” Hứa Đào gật đầu, cô vốn nghĩ có nên đi cùng đến bệnh viện không, nhưng nghĩ đến Triệu Lệ Nam, vẫn là bỏ ý nghĩ đó đi.
Triệu Vệ Quốc cõng Lưu Truân, Trữ Vân Anh cầm đèn pin hỗ trợ soi đường, ba người vội vàng đi đến bệnh viện.
“Mẹ ơi, chúng ta đi.” Triệu Lệ Nam ôm cổ Hứa Đào cũng muốn đi cùng.
“Không đi, trời tối, con nên đi ngủ rồi.” Hứa Đào lắc đầu, bế Triệu Lệ Nam đóng cửa nhà của hai vợ chồng chủ nhà, sau đó trở về nhà mình.
“Mẹ ơi, Tiểu Nam muốn đi.” Giọng điệu Triệu Lệ Nam có chút mất mát ủ rũ.
“Bên ngoài trời tối, mẹ sợ, không đi có được không?” Hứa Đào nghe thấy giọng nói nhỏ của Triệu Lệ Nam, liền dỗ dành cậu bé.
Sớm biết cậu bé muốn đi theo, vừa nãy cô đã cũng đi bệnh viện rồi, cô cảm thấy, cô dẫn theo cậu bé đi cũng giống như thêm rắc rối mà thôi.
“Được rồi!” Triệu Lệ Nam miễn cưỡng gật đầu.
Hứa Đào dỗ dành cậu bé xong, liền giúp cậu bé cởi quần áo ra rồi nằm lên giường, Triệu Lệ Nam dựa vào Hứa Đào ấm áp.
Triệu Lệ Nam bĩu môi: “Mẹ ơi, ông Lưu rất tốt.”
“Mẹ biết.” Hứa Đào gật đầu.
Hai vợ chồng Trữ Vân Anh và Lưu Truân, luôn lạnh lùng với nhiều người, chỉ đối xử tốt với Triệu Lệ Nam, bọn họ rõ ràng rất thích Triệu Lệ Nam, đặc biệt là Lưu Truân, chú ấy ở độ tuổi bốn mươi bảy đối với Triệu Lệ Nam, bằng ánh mắt giống như nhìn con trai nhà mình vậy.
“Ngoan, mau đi ngủ, ngủ dậy ông Lưu đã không sao và về nhà rồi.” Hứa Đào sờ đầu cậu bé, hôn lên trán cậu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận