Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 103. Buông tha 1

Hứa Đào ở phòng bếp nghe thấy tiếng đứa trẻ kêu, bất đắc dĩ rửa tay xoay người đi vào gian phòng.
Trong phòng, Triệu Lệ Nam và Chu Hải Chí ngồi ở trên giường, hai đứa nhỏ vừa ngủ dậy, sốt cao cũng đã hạ, nhìn cũng rất có tinh thần.
Triệu Lệ Nam vừa nhìn thấy Hứa Đào đi vào, liền toét miệng cười: "Mẹ."
"Dì." Tiểu Chí có chút ngượng ngùng gọi một tiếng.
Hứa Đào đi tới đưa tay sờ trán hai đứa trẻ một cái, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đều rất bình thường, ngay sau đó mới lên tiếng: "Đứng lên rửa mặt ăn điểm tâm!"
"Dạ." Chu Hải Chí bị sờ đầu, lập tức gật đầu xuống giường mang giày, lỗ tai không nhịn được hồng hồng.
Triệu Lệ Nam thì chậm rãi, vừa xuống giường vừa hỏi Hứa Đào: "Mẹ, ăn cái gì vậy ạ?”
"Ăn cháo."
"A." Triệu Lệ Nam gật đầu một cái, một tiếng a cũng không biết là có ý gì, cũng không biết là đối với bữa ăn sáng hài lòng hay không.
Hứa Đào cũng không để ý cậu bé, tâm tư đứa nhỏ không dễ đoán, cô giúp Triệu Lệ Nam thay quần áo ngủ, liền dẫn hai đứa nhỏ đi rửa mặt ăn điểm tâm.
Hai đứa nhỏ sợ nóng, ăn cháo cũng chậm rãi, Triệu Vệ Quốc thì chỉ cần hai ba ngụm ăn no chuẩn bị ra cửa đi làm.
"Tối hôm qua anh không ngủ bao nhiêu, hôm nay có muốn xin nghỉ hay không?" Hứa Đào có chút bận tâm trạng thái của Triệu Vệ Quốc.
Hai đứa nhỏ nóng sốt, cô và Triệu Vệ Quốc cũng giằng co một đêm, sau nửa đêm Triệu Vệ Quốc còn đau chân, trên căn bản chẳng khác nào không nghỉ ngơi.
Triệu Vệ Quốc lại chạy xe vận tải, mặc dù bây giờ số lượng xe chạy trên đường ít, nhưng mà phần lớn con đường đều gồ ghề, rất tốn tinh thần.
"Không cần." Triệu Vệ Quốc lắc đầu.
Làm quân nhân mười mấy năm, anh cũng không phải là chưa từng thức trắng đêm, không đến nổi chỉ thức một đêm thì không chịu được.
"Vậy anh lái xe chú ý một chút, đừng có coi thường." Hứa Đào đuổi theo dặn dò.
"Được." Triệu Vệ Quốc gật đầu, thân ảnh cao lớn sải bước từ nhà bước ra.
Sau khi Triệu Vệ Quốc đi, Hứa Đào trở về ngồi vào bàn ăn nhỏ, cùng hai đứa nhỏ ăn cơm, cơm nước xong còn giám sát hai đứa nhỏ uống thuốc.
"Dì, cháu ăn xong rồi." Chu Hải Chí ăn điểm tâm xong uống thuốc, đứa nhỏ tự hiểu không nên làm phiền nữa, đã chuẩn bị rời đi, nhưng cậu bé thấy quần áo ngày hôm qua mặc đã được giặt, đang phơi nắng trong sân.
Cậu vẫn còn mặc quần áo của em trai Tiểu Nam.
"Dì, cháu có thể mặc quần áo của em trai Tiểu Nam đi về không? Cháu, cháu, về nhà thay quần áo liền trả lại." Lúc nói chuyện khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Hải Chí cũng căng đến đỏ bừng.
"Tiểu Chí, không sao cả, cháu đừng có gấp, quần áo không cần trả lại." Hứa Đào dịu dàng nói chuyện với Chu Hải Chí, đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này có quần áo không ít, Hứa Đào rất chịu tiêu tiền cho đứa nhỏ: "Dì nói cho cháu nghe, sau này trời tối thì nhất định phải về nhà biết không? Không thể ở bên ngoài chạy loạn, nếu như nhà khóa cửa, không có nơi nào đi thì tới nhà dì.”
Tối hôm qua Hứa Đào cân nhắc rất nhiều, cũng muốn thử đi hỏi Chu Vũ việc liên quan tới nhận nuôi Chu Tiểu Chí một chút, nhưng sau đó vẫn từ bỏ suy nghĩ.
Nhận nuôi không dễ dàng như vậy, Chu Vũ người kia nghĩ như thế nào, bọn họ ai cũng không biết, cô ta ngay cả Chu Hải Chí cũng vứt bỏ ở nhà mẹ không cần nữa, làm sao có thể cho cô nhận nuôi, cô không muốn tìm phiền toái không cần thiết cho mình, cũng không phải rất muốn giao thiệp cùng Chu Vũ.
Cô cảm thấy, ở trong khả năng cho phép, trợ giúp Chu Hải Chí nhiều hơn một chút cũng đủ rồi, hơn nữa, Chu Hải Chí nghĩ thế nào cũng không thể nào biết được, cậu bé chưa chắc muốn bị người khác nhận nuôi.
Chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu xí.
Mặc dù Chu Vũ đối xử với Chu Hải Chí không tốt, nhưng cô ta dù sao cũng là mẹ ruột Chu Hải Chí. Chu Hải Chí quá khổ, nhưng đứa nhỏ dường như vẫn rất lệ thuộc vào mẹ, quan hệ máu mủ dẫu sao vẫn thần kỳ, Hứa Đào ngay cả Triệu Lệ Nam cũng chưa chắc có thể chăm sóc kỹ, huống chi còn phải chăm sóc thêm một đứa nhỏ.
"Được, cám ơn dì." Chu Hải Chí nhìn Hứa Đào, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Chu Hải Chí rời đi, trong lòng Hứa Đào vẫn có chút không quá thoải mái, nhưng cũng biết mình thuộc kiểu có lòng mà không đủ sức.
Triệu Lệ Nam vẫy tay với Chu Hải Chí liền đi đến bên cạnh chân Hứa Đào, ngẩng đầu nhìn cô.
"Mẹ, mẹ của anh Tiểu Chí là mẹ kế sao?" Đứa nhỏ rất nghi ngờ, tại sao mẹ của anh Tiểu Chí hư như vậy, rõ ràng mẹ của cậu bé rất tốt, chẳng lẽ không phải là tất cả mẹ đều rất tốt sao? Suy nghĩ hồi lâu, đứa nhỏ vẫn không nghĩ ra, liền hỏi Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận