Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 13. Mua quần áo 2

Thật ra Triệu Vệ Quốc cũng không thích ăn đậu hủ mặn, nhìn con trai thích mà Hứa Đào lại cưng chiều lấy đưa con trai, anh không thể làm gì khác hơn đành ăn đậu hủ mặn vậy.
Tiểu Nam nhìn chén đậu hủ mặn đổi thành đậu hủ ngọt lập tức cười vui vẻ, ăn vào một miếng ngọt lịm, cả người tràn đầy thỏa mãn, chân hai nhỏ dưới gầm bàn hưng phấn mà lúc lắc, loại biểu cảm này khiến người khác nhìn vào vô cùng thích thú.
“Anh hôm nay có làm gì không? Em chuẩn bị đi chợ bán sỉ nhìn một chút, thuận tiện mua chút quần áo” Hứa Đào cũng không biết tình hình kinh tế của Triệu Vệ Quốc như thế nào, quần áo phải mua tạm một ít, tỉnh G bên này thời tiết mùa hè nóng bức, phải mua để hai mẹ con có cái để thay.
Những năm đầu thập niên 80 thị trường bán sỉ tỉnh G là náo nhiệt nhất, bán đủ thứ các loại đồ trên thị trường khiến nó trở thành trào lưu.
Triệu Vệ Quốc hai ba ngụm ăn xong chén đậu hủ: “Chiến hữu giới thiệc việc làm cho anh nên phải qua đó xem trước một chút”.
“Vậy em tự dẫn Tiểu Nam đi”
“Ừ, ra cửa gọi một chiếc xe ba bánh mà đi, nhớ chú ý an toàn” Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào trả lời, sau đó từ trong túi móc ra 100 đồng tiền đặt lên bàn: “Vậy anh đi trước”, Dứt lời thân ảnh cao lớn của anh liền ra khỏi cửa.
Hứa Đào nhìn 100 đồng lại nhìn bóng dáng Triệu Vệ Quốc biến mất ở cửa, khóe miệng liền nở nụ cười, quay đầu đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Nam: “Ăn nhanh, mẹ mang Tiểu Nam đi mua quần áo mới”.
Tiểu Nam vỗn dĩ ngoan ngoãn ngồi ăn đậu hủ, tốc độ ăn chậm chạp, tiểu gia hỏa ăn uống vô cùng nhã nhặn, không thích nói chuyện, nhưng nghe Hứa Đào nói đi ra ngoài mua quần áo, tốc độ ăn lập tức nhanh lên không ít, tuy không đáp lại Hứa Đào nhưng động tác thập phần phối hợp.
Ăn xong buổi sáng, Hứa Đào dọn chén đũa sau đó mang Tiểu Nam ra cửa, đi tới hẻm Lão Bát, đường Thủy Ấm cô bắt một chiếc xe ba gác nhỏ, nói bác tà địa điểm đến là chợ sỉ quần áo.
Xe ba bánh chậm rãi di chuyển, không tới mười phút liền tới chợ bán sỉ hết sức náo nhiệt, Hứa Đòa xuống xe dắt Tiểu Nam nhìn sự náo nhiệt xung quanh, trong lòng cô có chút bất ngờ, không nghĩ đến đầu thập niên 80 thị trường bán sỉ ở Dương Thành lại đông như vậy.
“Ở đây rất nhiều người, không thể chạy lung tung biết không?” Hứa Đào không yên lòng nắm tay Tiểu Nam, mặc dù biết bé rất ngoan nhưng cô vẫn không yên tâm mà ngồi xổm xuống dặn dò bé lần nữa.
Trên mặt Tiểu Nam không che giấu được sự hưng phấn, mắt đen to tròn nhìn dáo dác bốn phía, hoàn toàn không nhìn ra hôm qua bé vừa mới bị sốt: “Dạ”
“Thật ngoan” Hứa Đào sờ đầu bé một cái, sau đó dẫn bé đi tham quan, hỏi giá cả quần áo
Bây giờ vật giá đều rất thấp, ở nông thôn thiếu thốn nên mua đồ cần phải đưa ra các loại phiếu, một thước vải hay một đôi giày cũng cần phải có phiếu vải và phiếu giày. Dương Thành bên này thị thường bán sỉ không cần phiếu, giá cả thiết thực.
Ngược lại quần áo trẻ con thì đắt một chút, trung bình ba đồng một bộ, quần cũng ba đồng, giày theo mùa cùng xăng đan dao động từ một đồng đến hai đồng một đôi, những loại đó rất mang phong cách phương tây.
“Thích không?” Hứa Đào ghé một quầy lựa quần áo cho Tiểu Nam
Tiểu gia hỏa nhìn quần áo Hứa Đào cầm liền gật đầu, sau đó ánh mắt bất chợt lưu luyến nhìn một bộ quần áo hình heo nhỏ
Bạn cần đăng nhập để bình luận