Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 117. Mời khách 3

Triệu Lệ Nam một đường cười hì hì như vậy nháo về đến nhà, đứa trẻ vô tư cũng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, Hứa Đào cũng không phải rất vui vẻ.
"Gần đây anh có thấy qua Chu Hải Chí không?" Lúc Hứa Đào nấu cơm, nhìn Triệu Vệ Quốc đốt lửa, liền thuận miệng hỏi anh.
Mỗi ngày Triệu Vệ Quốc đều ra cửa đi làm, nếu như Chu Hải Chí ở trong ngõ hẻm, hẳn sẽ thấy được.
Nhưng Hứa Đào từ chỗ Chu Vũ nghe được thì cũng chắc chắn những ngày qua Chu Hải Chí hẳn cũng chưa từng trở về, cũng không xuất hiện trong ngõ hẻm, rất nhiều lần cô cố ý đi ngang qua, cũng chưa nhìn thấy cậu bé.
Hơn nữa ngày đó lúc Chu Hải Chí rời đi nói cám ơn, hoàn toàn vượt qua vẻ thành thục của một đứa trẻ năm tuổi, cảm giác đáng sợ khi vứt bỏ cuộc sống bị áp bách, còn có tuyệt vọng và không cam lòng trong ánh mắt cuối cùng của đứa nhỏ, cũng làm cho Hứa Đào hết sức lo lắng.
Vốn nên là đứa trẻ lớn lên trong thương yêu của cha mẹ, nhưng chỉ có thể cảm thụ bị mẹ trách mắng, đánh đập và chửi rủa, không nơi nương tựa.
Cô đoán được hẳn là trong lòng Chu Hải Chí có dự định, nhưng không nghĩ tới, hôm đó sau khi đứa nhỏ chạy đi cũng không trở về nữa, Chu Hải Chí hiển nhiên là tự mình rời đi, nhưng cậu bé rời đi nơi này thì có thể đi nơi nào? Một điểm này Hứa Đào có chút nghĩ không thông.
"Chưa từng thấy."
"Em cảm thấy hẳn rời nó đã rời khỏi đường Lão Bát, anh có biện pháp nào tra tình huống của nó một chút không? Nó mới năm tuổi, rời khỏi nơi này thì có thể đi nơi nào? Trên người cũng không có tiền, hai trăm đồng duy nhất cũng đã bị Chu Vũ lấy mất.” Trong giọng nói Hứa Đào nói chuyện với Triệu Vệ Quốc tràn đầy lo âu.
Cô chỉ là muốn biết tình huống của Chu Hải Chí, dẫu sao một đứa trẻ mới năm tuổi, gầy đét đến không nỡ nhìn, rời đi nơi này thì phải thế nào sinh tồn thế nào chứ?
"Anh có chiến hữu làm việc ở đồn công an, ngày mai nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra một chút." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Mười mấy năm sống kiếp quân nhân, Triệu Vệ Quốc cũng không phải chẳng làm nên trò trống gì, ít nhất chiến hữu của anh rất nhiều, bây giờ mọi người đều ở đây bận rộn vì cuộc sống của riêng mình, rất ít cơ hội tụ họp chung một chỗ. Nhưng lúc liên lạc với đối phương có chuyện cần giúp, những chiến hữu này cũng tuyệt đối không hai lời.
"Ừ, phiền toái người ta, ngày khác rãnh rỗi chúng ta mời chiến hữu của anh ăn cơm." Hứa Đào nghe được Triệu Vệ Quốc nói chuyện, trong lòng cũng có tính toán.
Trước đây cô còn nghi ngờ, làm sao chuyện của Tiếu Bảo Quý lại dễ dàng xử lý như vậy, Triệu Vệ Quốc đánh người gần chết đưa đến đồn công an, không bao lâu trở về, nếu như không có một chút quan hệ, chuyện kia làm sao có thể xử lý nhanh như vậy.
Bây giờ nghe Triệu Vệ Quốc nói, có chiến hữu ở đồn công an, Hứa Đào cũng hiểu.
Sự kiện kia hơn phân nửa là làm phiền chiến hữu của anh, tự nhiên phải cảm ơn thật tốt, hơn nữa nếu như không phải là Triệu Vệ Quốc xuất lực, chắc hẳn Tiếu Bảo Quý cũng không được xử một năm, chắc là, nghĩ đủ phương pháp bắt thêm một vài những cái chuôi khác, đếm tội để phạt mới tuyên án một năm.
"Có thể, có thời gian anh sẽ gọi bọn họ tới nhà ăn cơm." Triệu Vệ Quốc đối với lần này cũng không có ý kiến.
Anh giải ngũ cũng mấy tháng, rất ít khi gặp mặt đám chiến hữu kia, anh cũng muốn tìm một cơ hội, gọi một bang chiến hữu đến nhà náo nhiệt một chút.
Trước kia anh một mình ở Dương Thành làm lính, vào ngày nghỉ lễ không làm nhiệm vụ thì luôn đến nhà chiến hữu đi ăn cơm chùa, thêm không ít phiền toái cho vợ bọn họ. Bây giờ Hứa Đào và con trai tới Dương Thành, cũng nên để cho đám chiến hữu kia biết, Triệu Vệ Quốc anh cũng có vợ hiền huệ xinh đẹp.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc thương lượng xong chuyện mời khách ăn cơm, cũng để cho Triệu Vệ Quốc hỗ trợ hỏi thăm tình huống của Chu Hải Chí, nhưng vẫn rất không yên tâm.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hứa Đào làm xong chuyện ở nhà, cố ý lật sổ mình ra, cũng lấy ra tờ giấy ghi chép ban đầu, trên mặt tờ giấy ghi chép điện thoại và địa chỉ của phó xưởng trưởng Lý Uẩn Thịnh của hãng điện tử Quang Minh.
Ngày đó Chu Hải Chí nắm thật chặt tờ giấy, còn có ánh mắt sau cùng của cậu bé cũng làm cho Hứa Đào không kiềm được muốn tìm đến Lý Uẩn Thịnh.
Cho nên Hứa Đào tìm thời gian đi đến buồng điện thoại, muốn điện thoại hỏi thăm một chút, cũng chắc chắn về an nguy của Chu Hải Chí.
"Xin chào, tôi tìm phó xưởng trưởng Lý Uẩn Thịnh." Hứa Đào nghe thấy đường dây điện thoại được kết nối, lập tức nói chuyện.
"Phó xưởng trưởng Lý đã bị điều chuyển, đến tỉnh Giang đảm nhiệm xưởng trưởng của hãng mới." Bên đầu điện thoại là một người đàn ông, cũng trả lời câu hỏi của Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận