Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 660. -

Hứa Đào ra hiệu cô bé tự thay quần áo, sau khi mang cặp sách lên vai, bảo tài xế lái xe thẳng ra sân bay.
Triệu Lệ Noãn ngồi trên xe, vẻ mắt rất thắc mắc, phát hiện cũng không phải đưa cô bé đi học, mà lúc ra sân bay, Triệu Lệ Noãn liền sửng sốt.
Cô bé nhịn thắc mắc rất lâu, trước lúc đang chuẩn bị lên máy bay, vẫn lên tiếng hỏi.
“Ngồi máy bay đi đâu thế?”
“...” Hứa Đào nhìn Triệu Lệ Noãn: “Đi tỉnh Xuyên.”
“?” Triệu Lệ Noãn chớp mắt mờ mịt, đang yên lành đi tỉnh Xuyên làm cái gì? Chẳng phải cô bé nên đến trường đi học sao? Chẳng lẽ không cần đi học nữa?
“Vậy con không cần đi học sao?” Lúc Triệu Lệ Noãn lên tiếng hỏi có chút mong chờ.
“Ừm.” Hứa Đào gật đầu với Triệu Lệ Noãn.
“Thật sự.” Trên mặt Triệu Lệ Noãn có sự hân hoan không che giấu được.
Hứa Đào nhìn cô bé gật đầu vẻ mặt phức tạp, hy vọng cô bé có thể duy trì sự vui vẻ như vậy trong nửa tháng.
“Ồ! Đi tỉnh Xuyên thôi.” Triệu Lệ Noãn nhảy về phía trước hai bước, sự bực bội của buổi tối hôm qua trong nháy mắt mất sạch, xoay người mang cặp sách của cô bé ngoan ngoãn lên máy bay.
Từ Dương Thành đến tỉnh Xuyên, máy bay đi rất nhanh, sau khi hạ cánh Triệu Vệ Quốc lại mua vé xe buýt, ngồi xe buýt đi đường núi mười tám khúc quanh bốn tiếng đồng hồ, giữa đường còn đổi ngồi lên xe bò.
Lúc Triệu Lệ Noãn xuống máy bay, trong đôi mắt đều là vui vẻ và hài lòng, mặc dù dường như cả đường đều không có trò chuyện gì với cha mẹ.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cũng không cố ý nói chuyện với cô bé, hạ quyết tâm, muốn để cho Triệu Lệ Noãn tự đi trải nghiệm sâu sắc một cuộc sống của đứa trẻ vùng núi nghèo khó.
Triệu Lệ Noãn đã sống quá suông sẻ, từ sau khi sinh ra đến hiện tại, cuộc sống của cô bé có thể nói là từ trước đến giờ chưa từng gặp khó khăn quá lớn.
Trước đó trở về quê nhà tỉnh Ôn đều lái xe, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Triệu Lệ Noãn ngồi xe buýt, trên xe buýt rất nhiều người lui tới, đa phần đều là người dân quê ở vùng nông thôn tỉnh Xuyên.
Trong xe đủ loại ồn ào, đủ loại mùi vị và đồ lặt vặt, cả đường xóc nảy chòng chành, xóc nảy đến mức người choáng váng, Triệu Lệ Noãn ngồi sắp khóc rồi, sự vui vẻ không cần đi học cũng dần biến mất.
Cái này cũng thôi đi, lúc đổi lên xe bò, Triệu Lệ Noãn vẫn luôn sắp sụp đổ.
“Con không muốn ngồi xe này.” Triệu Lệ Noãn rơi nước mắt muốn khóc.
Sự chòng chành của xe buýt khiến cho cô bé choáng váng, xe bò hiện tại giống như có thể sắp lấy hơn nửa cái mạng của cô bé.
“Con thích ngồi hay không, không ngồi thì mang cặp sách đi bộ.” Hứa Đào lên tiếng.
Cô đã hoàn toàn hạ quyết tâm, cần phải chữa cho cô bé một lần đến mức biết vâng lời.
Triệu Vệ Quốc ngồi bên cạnh không nói chuyện, thái độ ủng hộ rất rõ ràng.
“Không ngồi thì không ngồi, con đi bộ.” Triệu Lệ Noãn mang cặp sách vô cùng bướng bỉnh.
“Được, con đừng hối hận.” Hứa Đào gật đầu.
“Bác lái xe, ngài đánh xe đi!” Người phụ trách tới đón cả nhà ba người bọn họ là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, người nhìn rất thật thà hiền lành, lúc nhìn Triệu Lệ Noãn, ông lão vô cùng lo lắng.
“Thật sự mặc kệ cô bé sao? Cô bé còn nhỏ, đi không nổi đâu.” Ông lão là nghe theo sự căn dặn của trưởng thôn, đánh xe bò đến đón người.
“Mặc kệ con bé.” Hứa Đào gật đầu.
“Vậy được.” Lúc này ông lão mới gật đầu.
Thực ra bản thân Hứa Đào cũng không thích ứng, cùng chưa từng trải nghiệm cảm giác của xe bò, nhưng cô ngồi trên xe, có Triệu Vệ Quốc ở bên cạnh ôm cô bảo vệ cô, dựa vào lòng Triệu Vệ Quốc, trái lại người cũng không khó chịu như thế.
Hoàng hôn của mùa hạ, ánh nắng chiều tà xa xa rất đẹp, lại đang ở trong núi lớn, bầu không khí hoàn toàn không giống với Dương Thành, cảm giác cũng rất đặc biệt.
“Em cũng bắt đầu mong chờ cuộc sống ở đây rồi.” Hứa Đào mím môi dựa vào Triệu Vệ Quốc cười, ánh mắt liếc nhìn con gái chân ngắn nhỏ kiêu ngạo đi trước mặt.
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc sờ tóc Hứa Đào, để cho Hứa Đào dựa vào người anh, ngồi thoải mái một chút.
Triệu Lệ Noãn rất ngang bướng, đi rất nghiêm túc, đi được khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ.
“Còn phải đi bao lâu nữa, rốt cuộc muốn đi đâu thế?” Triệu Lệ Noãn dậm chân không hài lòng.
Hứa Đào nhíu mày ngồi dậy từ trong lòng Triệu Vệ Quốc, nói thật, Triệu Lệ Noãn có thể bướng bỉnh chống đỡ hơn một tiếng đồng hồ, Hứa Đào rất bất ngờ.
“Ngồi xe bò khoảng hai tiếng đồng hồ.” Hứa Đào lặng lẽ nói.
“Con muốn ngồi xe bò.” Triệu Lệ Noãn mang cặp sách đi đến bên cạnh xe bò bực bội nói chuyện.
Ông lão kéo xe bò liền lập tức dừng lại, quay đầu nhìn hai vợ chồng Triệu Vệ Quốc.
“Không phải con ghét xe bò, muốn tự đi sao?” Hứa Đào châm chọc cô bé.
“...” Triệu Lệ Noãn tự tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận