Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 338. Tự tin 5

Bản thân Triệu Vệ Cường vốn trông có vẻ không chính chắn, trước kia khi kết hôn thật giống như thành thục hơn, hai ngày này ngược lại nhanh chóng lớn lên, trừ những khi đối mặt với Triệu Lệ Nam ra, người cũng thật chững chạc.
Triệu Lệ Nam cũng thích Triệu Vệ Cường, trừ kề cận Hứa Đào ra, có chuyện gì cũng đều muốn chia sẻ cho chú Triệu Vệ Cường.
Đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này có trí nhớ tốt, cũng biết Triệu Vệ Cường chưa từng tới Dương Thành, đứa nhỏ quen thuộc công ty Đào Viên ở Dương Thành, vừa đến công ty một cái, đứa nhỏ liền mang theo Triệu Vệ Cường đi bộ khắp nơi trong công ty.
"Tới đây chị dâu." Triệu Vệ Cường ôm Triệu Lệ Nam, hai chú cháu cười ha hả đi tới.
Hứa Đào ở công ty chuẩn bị ba hộp cơm, là để cô và Triệu Vệ Quốc còn có Triệu Lệ Nam dùng, cô lấy hộp cơm của mình cho Triệu Vệ Ny, để cho Triệu Vệ Ny ăn cơm, cũng đưa cái của Triệu Vệ Quốc cho Triệu Vệ Cường, Triệu Lệ Nam thì dùng hộp cơm nhỏ dành riêng cho cậu bé.
"Đây là phòng ăn công ty, cơm không hạn chế cung ứng, mỗi dạng thức ăn có thể lấy một phần, không thích ăn cũng đừng lấy, tránh lãng phí." Hứa Đào đứng ở cửa phòng bếp nói.
"Tiểu Nam, dẫn cô Vệ Ny và chú Vệ Cường lấy cơm." Hứa Đào nói xong, lại ủy thác trách nhiệm nặng nề cho Triệu Lệ Nam.
"Dạ được!" Triệu Lệ Nam gật đầu một cái, cầm hộp cơm của cậu bé đi vào phòng bếp, hướng về phía Tô Mỹ Lệ đang chia thức ăn mở miệng: "Dì Mỹ Lệ, lấy cơm."
" Được." Tô Mỹ Lệ nhanh chóng lấy một muỗng nhỏ cơm trắng cho Triệu Lệ Nam: "Có đủ hay không?" Đối mặt với Triệu Lệ Nam, dù tính cách Tô Mỹ Lệ rất là nam hóa, nói chuyện cũng không tự chủ được mềm mại hơn.
"Dạ đủ, cám ơn dì." Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn nói cám ơn: "Dì Mỹ Lệ, đây là chú của cháu, dì lấy cơm cơm nhiều một chút, cũng lấy cho cô Vệ Ny nhiều một chút."
Đứa nhỏ nói cám ơn còn không quên chiếu cố hai người lớn không quen thuộc tình huống ở sau lưng.
"Được thôi." Tô Mỹ Lệ lập tức cười lấy cơm cho Triệu Vệ Cường và Triệu Vệ Ny.
Triệu Vệ Cường và Triệu Vệ Ny cũng cảm giác mới lạ đi theo phía sau Triệu Lệ Nam xếp hàng mua thức ăn, đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này, người còn chưa cao bằng tủ chén đĩa phòng bếp, cũng không thấy được hôm nay cũng có thức ăn gì, hai tay đứa nhỏ liền nâng hộp cơm nhón chân nhìn xem.
Triệu Vệ Cường nhìn đứa nhỏ nhón chân cũng không thấy được, một tay cầm hộp cơm, một tay ôm Triệu Lệ Nam.
"Cảm ơn chú." Triệu Lệ Nam nói cám ơn.
"Tiểu Nam muốn ăn món gì?" Vương Quyên Quyên cũng nhìn Triệu Lệ Nam mỉm cười, bọn họ đều rất thích Triệu Lệ Nam.
Đứa nhỏ thông minh lại có dáng dấp đáng yêu, dĩ nhiên yêu thích, huống chi còn là con của ông chủ bà chủ.
"dì Quyên Quyên, Tiểu Nam muốn ăn thịt." Triệu Lệ Nam cười, hai tay nâng hộp cơm đưa tới.
Vương Quyên Quyên nhận lấy hộp cơm, gắp mấy miếng thịt cho Triệu Lệ Nam, lúc đưa hộp cơm cho Triệu Lệ Nam, lại nhận được một câu cảm ơn lễ phép của đứa trẻ.
"Này, lấy cho tôi thêm mấy miếng thịt đi, hai miếng thịt như vầy đủ cho ai ăn, một đứa bé mà cho nhiều thịt như vậy làm gì?" Hoàng Kiều Vân mở miệng chê.
Vương Quyên Quyên nhìn Hoàng Kiều Vân một cái, giọng bình tĩnh giải thích: "Tiểu Nam thích ăn thịt, tôi mới lấy nhiều thêm cho cậu bé hai miếng, phần ăn của những người khác đều đã quy định rõ."
"Tôi cũng thích ăn thịt, lấy thêm cho tôi hai miếng." Hoàng Kiều Vân đưa hộp cơm trong tay về trước một cái, bá đạo lại có lý chẳng hề sợ.
Hứa Đào đứng ở cửa phòng ăn nhỏ, cũng nghe được Hoàng Kiều Vân nói chuyện, cô trực tiếp bước bước vào, hướng về phía Hoàng Kiều Vân: "Cô không phải nhân viên công ty, tại sao ăn cơm ở trong phòng ăn công ty?"
"Tại sao tôi không thể ăn? Trước đây tôi đều ăn, tại sao cô vừa tới thì tôi không thể ăn, cô người này làm sao nhiều chuyện như vậy?" Hoàng Kiều Vân tức giận trừng Hứa Đào.
"Đúng vậy, tôi tới thì không cho phép cô ở công ty ăn uống chùa còn chọn lựa tới lui, anh trai cô nuông chiều đại tiểu thư như cô đây, nhưng tôi không nuông chiều, mời cô từ đâu đến thì cút về nơi đó, đừng không biết trời cao đất rộng là gì." Hứa Đào gật đầu tiếp lời, cũng không cho Hoàng Kiều Vân chút mặt mũi chút nào.
Bà chủ nói hay, Vương Quyên Quyên không nhịn được trong lòng vỗ tay kêu gào.
Chị dâu Triệu thật là lợi hại! Tất cả đều là thành ngữ bốn chữ, tròng mắt Triệu Vệ Ny cũng sáng lên.
Hai người nhìn Hứa Đào, tròng mắt mang theo sự sùng bái thần tượng nồng nặc.
"Cô muốn đuổi tôi đi, mỗi ngày anh tôi giúp cô lái xe kiếm bao nhiêu tiền như vậy, một tháng anh tôi có thể chạy bốn năm ngàn đồng, cô đối với tôi như vậy, có tin tôi bảo anh trai nghỉ làm hay không?" Hoàng Kiều Vân tức giận nắm quyền, định uy hiếp Hứa Đào.
Anh cô ta có thể lái xe, một tháng giúp Hứa Đào kiếm bao nhiêu tiền như vậy, chẳng lẽ không phải nên đối xử với cô ta khá một chút sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận