Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 456. Trứng gà 6

Cha Triệu vẫn còn nhớ, lúc thu hoạch đầy chuẩn bị về nhà, nếu không phải Triệu Lệ Nam muốn giúp đỡ, đưa tay ôm một con cá mạnh mẽ trong thùng, quần áo trên người bị ướt cũng không quan tâm.
Con cá vừa to vừa béo, ước chừng ba bốn ký, Triệu Lệ Nam mới bao lớn, cậu bé mấy tuổi hai tay ôm cá, con cá lập tức quẩy đuôi giãy dụa kịch liệt.
Bánh bao nhỏ gan lớn, không sợ chút nào, còn vui vẻ ôm cá không buông, sức lực không đủ, cả người đều sáp đến trực tiếp đè con cá trên mặt đất còn cười ngây ngô với ông.
“Thằng bé thích chơi đùa, nghịch ngợm đến mức không trị nổi.” Triệu Vệ Quốc cười: “Mới mấy ngày trước còn trốn học bị con dùng dây thắt lưng đánh một trận.”
“Thằng bé vẫn còn là một đứa con nít, con đánh nó làm gì?” Cha Triệu một khắc trước còn vui vẻ, nghe thấy cháu nội bị đánh, nhất thời không hài lòng hung hăng quát Triệu Vệ Quốc.
Mẹ Triệu phía sau vốn còn đáng nói chuyện với con gái, nói Công ty Đào Viên có bao nhiêu xe, nói khách sạn Kim Nam Hiên vừa lớn vừa đẹp đến mức nào, sau đó liền nghe thấy cha Triệu lớn giọng mắng Triệu Vệ Quốc.
“Sao thế, ai đánh ai rồi?” Mẹ Triệu thò đầu lên hỏi.
“Thằng nhóc này dùng thắt lưng đánh Tiểu Nam.” Giọng điệu cha Triệu rất tức giận.
“Con đánh Tiểu Nam ư?” Mẹ Triệu nhìn về phía Triệu Vệ Quốc, sau đó cũng phản ứng lại: “Sao con có thể không biết nặng nhẹ, còn dùng thắt lưng đánh con cái, thằng bé mới bao lớn.”
Mẹ Triệu đau lòng cháu nội, nhất thời rất không hài lòng, bất chấp Triệu Vệ Quốc đang lái xe, đưa tay đánh lên bắp tay Triệu Vệ Quốc một cái.
“Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng với con sao? Con đánh nó nữa.” Mẹ Triệu nghĩ đến cháu nội lớn của bà bị thắt lưng đánh trúng, đau lòng đến mức thở không ra hơi.
Triệu Vệ Quốc rất bất lực, anh không ngờ đến tiện miệng nói một câu ra dẫn đến sự quở trách của cha mẹ, hai người dường như rất không hài lòng với việc anh đánh con.
Hơn nữa trọng điểm là đánh con sao? Trọng điểm lẽ nào không phải nên là thằng nhóc hư kia trốn học sao? Trốn học còn không thể đánh ư?
“Thằng bé trốn học.” Triệu Vệ Quốc giải thích.
“Trốn học cũng không thể đánh, đánh con hỏng rồi phải làm sao?” Cha Triệu hừ nhẹ.
Triệu Vệ Quốc nhíu mày, cho nên, đây là sự ngăn cách thế hệ trong truyền thuyết, cha có thể đánh con, nhưng con lại không được đánh cháu nội của cha sao?
“Cha, lúc nhỏ con cũng thường bị đánh.” Anh bị đánh không ít, cũng bằng tuổi Triệu Lệ Nam, anh rất dũng mãnh, ba ngày nếm hai trận măng tre xào thịt.
“Con lấy mình so sánh với Tiểu Nam, có thể da thô thịt dày như con sao. Tiểu Nam từ nhỏ bị Hứa Đào nuôi trắng trẻo sạch sẽ, thằng bé nào có thể chịu được con dùng thắt lưng đánh.” Mẹ Triệu hừ ghét bỏ, ánh mắt trần trụi đó đang nói, con không biết bản thân mấy cân mấy lạng sao.
“...” Triệu Vệ Quốc trầm mặc.
Triệu Vệ Cúc không nói chuyện, cô ta cũng không tán thành Triệu Vệ Quốc đánh con, nhưng cha mẹ đang dạy dỗ, cô ta cũng chỉ lắng tai nghe.
Rất nhanh chiếc xe đã chạy đến cổng nhà.
“Đến rồi, đến rồi.” Mẹ Triệu nhìn biệt thự mang phong cách phương tây xinh đẹp quen thuộc bên ngoài nói với con gái Triệu Vệ Cúc.
“Bên trong sao?” Triệu Vệ Cúc theo mẹ Triệu nhìn ra ngoài qua cửa sổ bên này, cũng nhìn thấy biệt thự bên ngoài.
Mẹ Triệu trước đây tay nắm cửa ở đâu cũng không biết, đến Dương Thành một lần trở về, bà cảm thấy thứ bản thân nhìn thấy và hiểu được rất nhiều, thế giới quan ở quê nhà cả đời cũng được mở ra.
Triệu Vệ Cúc xuống xe, Ngô Học Văn cũng xách cặp của cậu bé xuống, Ngô Lâm Tiêu ôm một giỏ trứng gà, cũng đứng bên cạnh vợ,cả nhà ba người đều nhìn căn nhà.
“Căn nhà này thật đẹp.” Ngô Lâm Tiêu nói, anh vợ thật có bản lĩnh.
“Ừm.” Triệu Vệ Cúc và Ngô Học Văn gật đầu, so với nhiều căn nhà gạch ngói xinh đẹp từng nhìn thấy trên đường còn đẹp hơn.
Trước đây cha mẹ Triệu đến, thực ra cũng không ngờ tới bọn họ ở trong thông cả đời có thể ở trong căn nhà này quả thực đã sợ hãi mấy ngày.
Bữa trưa Hứa Đào đã chuẩn bị xong xuôi, sợ đồ ăn lạnh, một số món vẫn còn đặt trong phòng bếp, của nhà cũng mở sẵn, lúc nào cũng chú ý tình hình bên ngoài, khi nghe thấy tiếng xe, liền lập tức đi ra.
“Mẹ, Vệ Cúc.” Hứa Đào cười chào hỏi: “Tiểu Học Văn của chúng ta đã lớn hơn nhiều, nhưng vẫn hơi gầy một chút.”
Triệu Vệ Cúc và Ngô Học Văn thật gầy, so với người gầy bình thường còn gầy hơn rất nhiều, vừa nhìn liền biết bệnh gầy kiểu cơ thể không tốt lắm.
“Mợ.” Ngô Học Văn ngoan ngoãn chào hỏi, cậu bé vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với người mợ dịu dàng này.
“Đi, mau vào nhà hong quạt gió, bên ngoài nóng quá rồi.” Hứa Đào gọi, cũng nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đỡ cha Triệu xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận