Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 142. Ăn cắp 4

Sau khi Lâm Tiểu Cường lấy trộm tiền, ngay lập tức bắt đầu mua sắm phung phí, nó đã mua một đống đồ ăn vặt yêu thích, muốn súng cao su cũng mua một cái, còn mua một cái súng đồ chơi, nó tưởng rằng không ai nhìn thấy nó trộm tiền thì không ai làm gì được nó.
Cộng thêm phương pháp giáo dục của nhà họ Lâm cũng không khắt khe, chính cái gọi là trên không nghiêm dưới không nghe, người nhà họ Lâm cũng thuộc dạng “cực phẩm”, Lâm Tiểu Cường được nuôi dưỡng trong gia đình như vậy, nó trưởng thành lệch hướng cũng không khiến người ta ngạc nhiên.
Lúc đầu, khi Triển Dược bắt lấy Lâm Tiểu Cường hỏi, Lâm Tiểu Cường còn không thừa nhận, Triển Dược nghiêm mặt hù dọa mấy câu, cộng thêm mặc đồng phục cảnh sát, dù Lâm Tiểu Cường nhỏ, nhưng đã sáu tuổi rồi, cũng biết một chút về quần áo cảnh sát.
Chính vì vậy, Triển Dược hù dọa một cái, ngay lập tức không đánh nó đã khai, gào khóc thừa nhận tất cả.
Triệu Vệ Quốc vốn cũng không muốn truy cứu quá nhiều, rốt cuộc trước mắt cũng chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi, chưa nhận thức được, thế giới quan cũng chưa trưởng thành, mấy người lớn cũng có chút không biết phải làm sao, họ cũng biết chuyện này nhiều nhất chỉ có thể dạy dỗ ngoài miệng một chút.
Triệu Vệ Quốc hiểu rõ điều này, nhưng khi nghĩ đến đứa con sốt nhẹ, ủ rũ ở nhà, liền chuẩn bị cho Lâm Tiểu Cường một bài học giáo dục cuộc sống, tốt nhất cũng có thể hành động kìm chế Lâm Tiểu Cường từ gốc, cũng để nó biết đúng sai, biết ăn trộm là hành vi phạm tội.
Nếu không, lần này vì tuổi nó còn nhỏ, mọi người chọn cách bỏ qua, không chừng sau này nó vẫn sẽ tiếp tục làm ra những việc ăn trộm vặt này.
Vậy nên Triển Dược và vị cảnh sát kia mới đến gõ cửa nhà họ Lâm, nên mới có một màn như hiện tại.
Nhưng khi bà Lâm nghe cảnh sát nói Lâm Tiểu Cường ăn trộm, sắc mặt bà ta tối sầm lại, còn cãi chày cãi cối không muốn thừa nhận.
“Bà có biết làm sao thằng bé mua được những món đồ chơi và đồ ăn vặt này không?” Triển Dược chỉ vào đồ chơi và đồ ăn vặt trong tay Lâm Tiểu Cường chất vấn.
“Tôi đưa cho nó đi mua thì làm sao?” Bà Lâm lập tức bênh vực Lâm Tiểu Cường: “Tôi chỉ có một đứa cháu là nó, bình thường tôi cũng cho nó tiền.”
“Vậy bà đã đưa cho thằng bé bao nhiêu tiền?” Triển Dược hỏi lại.
"Tôi ..." Bà Lâm tỏ vẻ bối rối một lúc, sau khi suy nghĩ một lát, rồi nhìn súng và súng cao su đồ chơi trong tay Lâm Tiểu Cường, còn có một ít đồ ăn vặt, nghĩ rằng đồ cũng không mắc, liền nghiến răng nói ra một chữ số: “Tôi cho nó mười đồng.”
Mười đồng được coi là một số tiền lớn, chắc cũng đủ cho đứa trẻ mua đồ ăn vặt và đồ chơi rồi.
“Nhưng trên người Lâm Tiểu Cường có hai trăm bảy mươi đồng, một đồng trong đó đã mua súng cao su, hai đồng đã mua khẩu súng, số còn lại đã mua những món đồ ăn vặt này.” Triển Dược đã từng thấy qua rất nhiều người giống như bà Lâm rồi, làm cảnh sát ở đồn cảnh sát, những chuyện kì lạ gì cũng đã từng gặp qua.
Nơi như đồn cảnh sát, nhiều người lương thiện sẽ sợ hãi, nhưng một số người da mặt dày không biết xấu hổ, hoàn toàn coi như không có chuyện gì, người đến đồn cảnh sát đưa ra các loại yêu cầu ầm ĩ, không biết xấu hổ cũng không ít.
“Bao, bao nhiêu?” Bản thân bà Lâm cũng kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới sẽ có nhiều tiền như vậy.
Ngay cả bản thân bà Lâm, làm cả đời, hiện tại trên người bà cũng không có hai trăm đồng, bà làm sao nghĩ tới Hứa Đào sẽ tùy ý để nhiều tiền trong nhà như thế.
“Sao có thể có nhiều như vậy?” Bà Lâm không nhịn được chắt lưỡi.
Triển Dược cười chế nhạo: “Chính là nhiều như vậy, đây là hai trăm bảy mươi mốt đồng mà chúng tôi lục được từ trên người Lâm Tiểu Cường.” Triển Dược dứt khoát lấy tiền ra, đưa đến trước mặt bà Lâm.
“...” Bà Lâm đột nhiên không biết phải làm sao, thật lâu sau mới nhúc nhích.
“Đứa nhỏ này, con làm ra chuyện gì vậy?” Bà Lâm đi tới, đánh nhẹ vào mông Lâm Tiểu Cường một cái: “Này cậu, đứa trẻ còn nhỏ không biết gì, chuyện này hay là bỏ qua đi.”
Có bằng chứng còn có cảnh sát ở đây, hơn nữa chuyện liên quan đến Lâm Tiểu Cường, đứa cháu vàng bạc của bà Lâm, vốn bà Lâm muốn làm càn làm bậy, liều chết không nhận, nhưng bây giờ đối phương có bằng chứng, nhất thời bà thật sự không thể chối cãi được, chỉ có thể mượn cớ Lâm Tiểu Cường còn nhỏ tuổi.
“Đứa trẻ còn nhỏ, cần phải chú ý nhiều hơn.” Triển Dược nói với ngữ điệu góp ý: “Bởi vì số tiền trộm cắp vượt quá hai trăm đồng, đồn cảnh sát chúng tôi vốn muốn lập án, nhưng đứa trẻ thực sự còn nhỏ, nên chúng tôi chỉ định phê bình cảnh cáo bằng lời nói, hơn nữa yêu cầu hai người phải bồi thường thiệt hại cho người bị mất trộm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận