Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 198. Bạch ban 3

Mặc dù Vương Quyên Quyên có thể đã sớm quen với chuyện lang ben ảnh hưởng mình, Triệu Lệ Nam thấy cô ấy mà sợ hãi, đối với cô ấy cũng không coi là tổn thương đặc biệt lớn, nhưng cô vẫn cảm thấy, trẻ con ngây thơ sợ hãi, ngược lại càng tổn thương người.
Bởi vì đứa nhỏ sợ hãi là bản năng, Vương Quyên Quyên có thể để cho đứa nhỏ sợ theo bản năng, trong lòng sẽ khó chịu bao nhiêu.
"Bởi vì bị bệnh sao?" Triệu Lệ Nam chớp mắt.
"Đúng vậy!" Hứa Đào gật đầu, giúp đỡ cậu bé cởi quần áo ngủ.
"Được, Tiểu Nam không sợ." Triệu Lệ Nam bị Hứa Đào đặt lên giường, chờ Hứa Đào cầm lấy áo khoác giúp cậu bé mặc lên, đồng thời đứa nhỏ dũng cảm gật đầu một cái.
Cậu bé cũng từng bị bệnh, biết bị bệnh rất khó chịu, mẹ nói dì ở bên ngoài là bởi vì bị bệnh, cho nên Tiểu Nam không sợ, nam tử hán nho nhỏ phải dũng cảm.
"Thật ngoan." Hứa Đào mặc lên áo khoác cho cậu, lại hôn mặt cậu một cái.
"Hắc hắc." Triệu Lệ Nam cười, đưa tay áp vào trong ngực Hứa Đào.
Hứa Đào ôm đứa nhỏ đi ra khỏi gian phòng, Vương Quyên Quyên vẫn khẩn trương ngồi tại chỗ như cũ, trong tay đã cầm nón lá, trong ánh mắt tất cả đều là hốt hoảng, suy nghĩ nếu như Triệu Lệ Nam sợ cô ấy, cô ấy liền sẽ lập tức đội nón lá lên.
"Tiểu Nam, chào dì đi con." Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam, nhắc nhở Triệu Lệ Nam chào hỏi.
"Chào dì." Triệu Lệ Nam nhìn Vương Quyên Quyên, trong tròng mắt có đơn thuần và nghi ngờ của một đứa nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Vương Quyên Quyên, nhưng lại không lộ ra vẻ sợ hãi.
Vương Quyên Quyên nhìn Triệu Lệ Nam, theo bản năng thở phào, nhìn dáng vẻ mềm mại mũm mĩm của Triệu Lệ Nam, lại nhớ đứa con trai gầy yếu ở nhà của mình.
"Chào con." Vương Quyên Quyên cầm nón lá đứng lên hướng về phía hai mẹ con Hứa Đào cười.
Hứa Đào có thái độ bình thường, Triệu Lệ Nam không sợ hãi, khiến cho Vương Quyên Quyên rất vui vẻ, cô ấy đã thật lâu không được buông lỏng tâm tình như vậy, ngoại trừ người nhà đã thành thói quen, lần đầu tiên ở bên ngoài cô ấy có thể buông lỏng bản thân như thế.
Triệu Lệ Nam tỉnh lại không bao lâu, Quách Bình Bình và Ngô Huệ cũng tới, Quách Bình Bình mang theo con gái Lý Phán Đễ, Ngô Huệ ôm Diệp Tiểu Họa.
"Chị dâu, tôi và chị dâu Diệp tới rồi đây." Quách Bình Bình dắt con gái đi vào, lúc thấy Vương Quyên Quyên, biểu tình ngẩn người một chút, cô ấy biết phòng ăn nhỏ sẽ có thêm một người làm việc với nhau, nhưng không biết là ai, cũng không nghĩ tới Vương Quyên Quyên lại có lang ben, hơn nữa còn dọa người như vậy.
Lý Phán Đễ nhà Quách Bình Bình vốn an tĩnh, lúc cô bé thấy Vương Quyên Quyên, lập tức liền sợ co đến sau lưng Quách Bình Bình.
"Hu hu. . ." Lý Phán Đễ bị hù dọa đến muốn khóc lên.
"Vị này, vị này là chị dâu nhà họ Phùng sao?" Quách Bình Bình giật mình hỏi.
"Ừ." Hứa Đào gật đầu.
Ngô Huệ và Quách Bình Bình cũng đi cùng nhau, khi ôm Diệp Tiểu Họa đi vào, lúc Ngô Huệ thấy Vương Quyên Quyên, cũng ngẩn người một chút, nhưng ước chừng cũng chỉ một chút, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Mà Diệp Tiểu Họa trong ngực cô ấy thì bởi vì tuổi còn nhỏ, cô bé rất mông lung, ngược lại một chút cũng không sợ Vương Quyên Quyên, cô gái nhỏ còn tò mò nhìn Vương Quyên Quyên, dường như cảm thấy vết loang lổ trên mặt Vương Quyên Quyên rất thú vị.
"Thật xin lỗi, dọa mọi người rồi." Vương Quyên Quyên vừa nhìn thấy Lý Phán Đễ bị dọa sợ, lập tức cầm cái nón đội lên, cả người rất áy náy.
"Không có, làm sao lại như vậy chứ?” Ngô Huệ lập tức lắc đầu nói.
Mặc dù cô ấy là lần đầu tiên gặp phải người bị bệnh lang ben, mới vừa rồi đột nhiên thấy Vương Quyên Quyên cũng bị dọa sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ áy náy của Vương Quyên Quyên thì vẫn lắc đầu một cái.
Quách Bình Bình thì cười có hơi miễn cưỡng: "Chị dâu Phùng, xin lỗi, lần đầu tiên tôi thấy tình huống này cho nên mới như vậy, chị đừng để trong lòng."
Mặc dù Quách Bình Bình có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền tĩnh táo lại, đồng thời cũng biết hành động của mình không tốt lắm, nhất là thấy Vương Quyên Quyên đội nón lá lên che mặt lại, cả người cúi đầu thì liền tự giác cảm thấy hành động của mình có chút tổn thương người khác.
"Không sao, tôi hiểu." Vương Quyên Quyên nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận