Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 102. Ý định

Trước đó lúc xuất ngũ, anh đã nhìn qua báo cáo giám định thương thế, mấy tháng nay chân cũng không có đau lần nào, bình thường đi đứng không khác trước kia, anh thậm chí còn có chút hoài nghi báo cáo giám định của bộ đội xảy ra vấn đề, trong lòng ít nhiều có chút vướng mắc, cũng là đến lúc này chân đau, Triệu Vệ Quốc mới đột nhiên hiểu được, nhịn không được cười cay đắng một tiếng.
"Nhanh nằm xuống ngủ một lát, có mệt không?" Triệu Vệ Quốc đưa tay kéo Hứa Đào ngồi xuống.
"Trời cũng sắp sáng, anh mau ngủ một lát đi! Ban ngày anh phải lái xe nên phải nghỉ ngơi tốt, ngủ không ngon, lái xe dễ xảy ra chuyện." Hứa Đào lại bảo Triệu Vệ Quốc ngủ.
Cô mệt mỏi một chút, ban ngày cũng có thể ngủ bù, giày vò hơn nửa đêm, một chén canh gừng lớn vào trong bụng, cô tạm thời không có buồn ngủ.
"Cùng ngủ đi." Triệu Vệ Quốc lại lôi kéo Hứa Đào nằm lên giường, ôm eo thon của cô.
Hứa Đào dựa vào Triệu Vệ Quốc, cũng không ngồi dậy nữa, ngủ không được cũng nằm với anh.
Triệu Vệ Quốc cũng không ngủ, chân thỉnh thoảng hơi co rút, anh liền tận lực phân tán sự chú ý của mình, bàn tay nắm vuốt eo nhỏ của Hứa Đào, cọ cần cổ mềm mại của người phụ nữ, chậm rãi hôn lên.
"Đừng làm rộn." Hứa Đào sợ nhột rụt cổ lại.
Triệu Vệ Quốc cũng không có làm càn thêm, Hứa Đào yêu kiều kháng nghị, anh cũng ngừng hành vi ăn đậu hũ lại.
"Triệu Vệ Quốc, em có hơi muốn thu nuôi Chu Hải Chí, nó quá đáng thương." Hứa Đào dựa vào Triệu Vệ Quốc, ngữ khí có chút khó chịu nói chuyện.
"Vậy thì nuôi thôi." Triệu Vệ Quốc đáp lời.
"Anh không ngại? Nuôi dưỡng một đứa bé sẽ thêm rất nhiều phiền phức." Hứa Đào không nghĩ tới Triệu Vệ Quốc trả lời cô một cách gọn lẹ như vậy.
Từ trong giọng điệu của Triệu Vệ Quốc, Hứa Đào thậm chí có thể cảm giác được, Triệu Vệ Quốc thật sự rất thản nhiên, lúc anh nói chuyện cũng không có chút do dự nào.
"Anh biết, anh tin tưởng em cũng đã cân nhắc điểm này rồi." Hứa Đào làm chuyện đều rất có phân tấc, nếu như không phải cân nhắc qua khả năng, cũng có ý nghĩ này, cô sẽ không nói ra.
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, Triệu Vệ Quốc đương nhiên sẽ không có ý kiến, đứa bé kia xác thực thật đáng thương, Triệu Vệ Quốc lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ gầy đến mức da bọc xương, rõ ràng lớn hơn Triệu Lệ Nam hai tuổi, nhưng lại không khỏe mạnh bằng Tiểu Nam.
"Kỳ thật dựa vào tình hình kinh tế của chúng ta, nhận nuôi Chu Hải Chí không có vấn đề gì, nhưng mà. . ." Hứa Đào vẫn còn có chút bất đắc dĩ.
Nhận nuôi một đứa bé, dù sao không phải nuôi động vật, mà dù cho nuôi động vật, Hứa Đào đều phải liên tục suy nghĩ kỹ càng, cô không thể tùy ý đưa ra quyết định, sau đó lại tổn thương Tiểu Chí.
Chu Hải Chí quá khổ, nếu như cô trao cho cậu một tia sáng, cuối cùng lại dập tắt tia sáng đó thì không hề nghi ngờ gì đó mới là càng thêm tàn nhẫn.
"Tính toán không nghĩ, khả năng chúng ta muốn nhận nuôi Chu Hải Chí, nhà họ Hồ bên kia, mẹ Tiểu Chí có thể sẽ không đồng ý!" Hứa Đào không đợi Triệu Vệ Quốc trả lời, liền nói thẳng.
"Ừm." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Kỳ thật ở nông thôn, trẻ con được nhận làm con thừa tự hoặc là nhận nuôi rất nhiều, nhưng mà nông thôn nhận nuôi phần lớn là bởi vì có tình huống đặc biệt, hơn nữa gần như đều lựa chọn mấy đứa nhỏ tuổi, không kí ức để thu dưỡng, đồng thời cơ bản đều sẽ để đứa nhỏ cùng gia đình ban đầu đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng tình huống của Chu Hải Chí đúng thật là đặc thù, người ta nói thế nào đều là có cha kế và mẹ ruột, bọn họ cho dù muốn nuôi cũng không dễ.
"Anh mau ngủ đi, em giúp anh." Hứa Đào quay người dựa mình vào trong ngực Triệu Vệ Quốc.
Bên ngoài mưa, trong phòng mát mẻ hơn rất nhiều, dựa lưng vào Triệu Vệ Quốc, nhiệt độ vừa vặn thoải mái dễ chịu, Hứa Đào liền nhịn không được chui vào trong ngực anh sâu hơn.
"Em cũng ngủ đi!" Triệu Vệ Quốc nhẹ nhàng hôn lên trên trán Hứa Đào một cái.
"Ừm." Hứa Đào từ từ nhắm hai mắt, ngáp một cái đáp lời.
Lần này nằm xuống, Triệu Vệ Quốc cùng Hứa Đào đều không thức nữa, hai vợ chồng người đều ngủ một lát, lúc hừng đông, mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài rốt cục cũng tạnh, năm sáu giờ, mặt trời liền dâng lên.
Hứa Đào giống như là thường ngày, rời giường nấu cháo, Triệu Vệ Quốc cũng dậy theo.
"Anh Tiểu Chí!" Triệu Lệ Nam tỉnh lại, đứa nhỏ tỉnh lại hầu như đều là chỉ có một mình, hôm nay tỉnh lại phát hiện bên cạnh còn có anh Tiểu Chí nằm, đứa nhỏ liền cười hì hì.
Chu Hải Chí kỳ thật đã sớm tỉnh, cậu nhìn thấy Triệu Lệ Nam đang ngủ cũng không có quấy rầy, mơ hồ nghe phía bên ngoài phòng bếp có âm thanh nấu cơm, cậu biết là dì Hứa Đào và chú Triệu Vệ Quốc đã dậy.
Cậu cũng rất muốn thức dậy, nhưng lại quá tham luyến cái giường ấm áp thoải mái dễ, cho nên liền một mực trợn tròn mắt mà nằm, cậu nói với bản thân mình, nằm thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, kết quả là nằm đến khi em trai Triệu Lệ Nam tỉnh lại.
"Em đã tỉnh?" Tiểu Chí mím môi hỏi thăm.
"Ừm." Triệu Lệ Nam gật đầu, đứa nhỏ từ trên giường ngồi dậy: "Mẹ." Đứa nhỏ bình thường thức dậy đều sẽ ra ngoài tìm cha mẹ.
Hôm nay nhìn thấy Chu Hải Chí cũng ở đây, đứa nhỏ vui vẻ cùng anh trai ngồi trên giường chơi một lát, liền dắt cuống họng gọi Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận