Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 161. Kiêu ngạo 2

Khi Hứa Đào nghe thấy âm thanh, vốn nghĩ rằng đang lau vết bẩn trên mặt Triệu Vệ Quốc rất bình thường, nhưng khi nghe thấy tiếng đùa giỡn, tai cô ửng đỏ lên.
“Đi thôi, về nhà.” Hứa Đào vội vàng xoay người, cầm hai quyển sách trên bàn lên, xách túi vải nhỏ vội vàng rời đi.
Triệu Vệ Quốc quay đầu lạnh lùng mắng hai người bọn họ, anh là đàn ông da mặt dày không sao, cũng không sợ đồng đội đùa giỡn, nhưng da mặt vợ anh mỏng nha! Anh cảnh cáo hai người họ bằng ánh mắt hung dữ, sau đó liền mỉm cười đi theo Hứa Đào.
“Tiểu Nam, đừng chơi nữa, phải về nhà rồi.” Hứa Đào đi đến giữa sân gọi Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam thích xe, đã chạy qua chạy lại xung quanh nghiên cứu chiếc xe được một lúc lâu rồi, cũng cảm thấy chán.
“Mẹ ơi, chiếc xe lớn quá, Tiểu Nam thích.” Triệu Lệ Nam nghe thấy tiếng gọi của Hứa Đào, cậu bé chạy ra từ sau xe, sau đó ôm lấy đùi Hứa Đào.
"Con thích ư! Nói cha mua cho con một chiếc đi." Hứa Đào xoa đầu cậu, đồng thời xúi giục cậu bé.
“Được không ạ?” Hai mắt Triệu Lệ Nam sáng lên, sau đó trực tiếp chạy đến chỗ Triệu Vệ Quốc: “Cha ơi, mua xe ô tô!”
Cậu gọi một tiếng cha có thể nói là chân thành, hai chữ ô tô rất rõ ràng.
Triệu Vệ Quốc nhìn con trai đang chạy tới, tiện tay bế đứa trẻ lên: “Con vừa nói gì?”
“Mẹ nói con kêu cha mua cho con một chiếc xe lớn.” Triệu Lệ Nam đưa tay chỉ vào chiếc Polski Fiat bên kia, đôi mắt tràn đầy mong chờ và kích động.
Mua một chiếc xe lớn! ! !
“Những chiếc xe này đều là cha mua cho con, đợi con lớn lên cha sẽ cho con chơi.” Triệu Vệ Quốc liếc nhìn chiếc xe, sau đó nhìn Hứa Đào đang cười trộm, anh sờ vào mặt Triệu Lệ Nam một cái, cùng đứa trẻ lượn một vòng quanh xe, khuôn mặt nhỏ hơi bẩn lúc này đã được lau sạch, những lời nói dụ dỗ cũng là thuận miệng nói ra.
“Thật sao?” Triệu Lệ Nam không tin cha mình lắm.
“Ừm, là thật.”
“Vậy thì Tiểu Nam phải lớn nhanh một chút.” Triệu Lệ Nam nói, còn kích động đá chân nhỏ của mình vào trong lòng Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc cười nhẹ, ôm con trai vào lòng nhanh chóng đuổi kịp Hứa Đào trước mặt, cả nhà ba người về nhà cùng ánh nắng chiều và lời nói ngây thơ của Triệu Lệ Nam.
“Tôi thực sự hâm mộ anh Quốc!” Sau khi Tần Dục Bân và Liêu Đồ Hàng nhìn cả nhà ba người cùng về, nghĩ đến hai người về nhà đều cô đơn, cũng không có ai giúp chuẩn bị ba bữa cơm một ngày, liền cảm thấy cuộc sống thật khổ sở haha.
“Đúng vậy! Hai đứa mình cũng đã lớn rồi, phải nhanh chóng tìm cách kết hôn thôi.”
“Đừng vội, đợi chúng ta lái taxi kiếm được tiền rồi, sang năm về nhà bảo mẹ xem cho tôi một người, hi hi.” Tần Dục Bân nói, như thể đã xem được vợ rồi, cười đặc biệt đẹp.
Bên cạnh, Khâu Điền Dũng ngập ngừng nói chuyện với Diệp Chấn Hoa: “Anh Hứa, vợ em muốn em đi chuyển hàng, anh nói chuyện này, em có nên nói với cậu Quốc không?”
Trong lòng Diệp Chấn Hoa thật sự cũng không năm chắc chuyện chạy taxi một ngày rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu, hiện tại bọn họ cũng chưa lái xe trên đường, chạy taxi có thể kiếm được tiền hay không trong lòng cũng không chắc, nhưng so với việc đi chợ để vác những gói hàng lớn, Diệp Chấn Hoa cho rằng, vẫn là theo Triệu Vệ Quốc chạy taxi đáng tin hơn.
“Tôi tin rằng Vệ Quốc có thể dẫn chúng ta kiếm nhiều tiền.”
“Vâng, em cũng tin, nhưng vợ em không tin.” Khâu Điền Dũng tiếp tục lo rầu, đến mức sắp bứt trụi đầu mình.
Trở về nhà sau một ngày bận rộn ở Công ty Đào Viên, quần áo trên người Khâu Điền Dũng cũng dính rất nhiều bột vôi, cả người trông anh ta trông rất nhếch nhác.
Trương Thục Phân đang chuẩn bị bữa tối ở nhà, nhìn thấy Khâu Điền Dũng trở về với dáng vẻ như vậy, đột nhiên sắc mặt không được tốt lắm.
“Không phải anh đi lái taxi sao? Sao quần áo anh dính đầy bột vôi vậy, đây là đi làm công nhân sơn tường à?” Giọng điệu Trương Thục Phân có hơi châm biếm.
“Lái taxi chẳng lẽ không cần đào tạo trước sao? Hơn nữa hiện tại vẫn còn một lô xe mới chưa được giao đến, hai ngày này, anh giúp sửa chữa, quét vôi tòa nhà của công ty một chút.” Khâu Điền Dũng giải thích sự thật.
“Vậy mấy ngày nay có lương trợ cấp không? Khi nào mới có thể lái xe trên đường để kiếm tiền?” Trương Thục Phân lại hỏi thêm hai câu hỏi.
Cô ta bị cái nghèo làm sợ, trong tay cô ta và Khâu Điền Dũng đã không còn mấy đồng, tiền thuê nhà qua vài ngày nữa, chi tiêu hàng ngày cũng là một khoản phí, Trương Thục Phân thực sự rất lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận