Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 297. Trường học 6

"Mẹ, thím." Nhưng Triệu Lệ Nam đưa tay nhỏ bé, chỉ vào chỗ rừng trúc bên trái cách hai ba chục thước nói chuyện.
"Cái gì?" Hứa Đào nghi ngờ nhìn theo tay nhỏ bé của đứa trẻ, bất ngờ thấy Tôn Phương sau khi ăn cơm trưa xong liền không ở nhà.
Tôn Phương mặc đồ bông màu quả quyét, bên đứng ở trong rừng trúc, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi, hai dường như đang nói gì đó.
Hứa Đào vừa nhìn thấy hình ảnh này liền kinh hồn bạt vía, nhìn Tôn Phương theo bản năng hút khí lạnh, sau đó nhanh chóng khom người ôm Triệu Lệ Nam xoay người bỏ đi.
Hứa Đào không biết Tôn Phương xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Tôn Phương chạy đến trường học này, còn cùng một đàn ông trẻ tuổi đứng chung nói chuyện, làm chị em bạn dâu, Hứa Đào theo bản năng biết, chuyện không quá hay.
"Mẹ." Triệu Lệ Nam nghi hoặc nhìn Hứa Đào, bị Hứa Đào ôm, đứa nhỏ còn nhìn về phía Tôn Phương ở xa xa.
"Xuỵt!" Hứa Đào nhẹ nhàng dựng thẳng ngón trỏ.
Triệu Lệ Nam cũng không hiểu, đứa nhỏ thấy Hứa Đào giơ ngón trỏ lên, cậu bé cũng ngoan ngoãn vội vàng giơ ngón trỏ lên, xuỵt một tiếng.
Từ rừng trúc đi ra, Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam hội họp cùng với hai người Triệu Vệ Lan.
Triệu Vệ Lan và Triệu Vệ Ny ở trong trường học vòng vo một vòng, cũng nhìn một chút lớp học từ năm thứ nhất đến năm thứ sáu.
"Vệ Ny, cô thật sự muốn đính hôn sao?” Triệu Vệ Lan và Triệu Vệ Ny nhìn lớp học xong, ngồi ở trên bệ đá cửa lớp học, Triệu Vệ Lan cảm khái hỏi.
Triệu Vệ Ny mới mười sáu tuổi, cô ấy lại phải đính hôn, đây đối với Triệu Vệ Lan mà nói có chút bất ngờ, mặc dù cô ấy biết, thật ra thì quê quán bên này người kết hôn sớm rất nhiều, không chỉ một mình Triệu Vệ Ny, nhưng mà cô ấy vẫn không thể nào tiếp nhận chuyện Triệu Vệ Ny muốn kết hôn sớm như vậy.
"Ừ." Triệu Vệ Ny gật đầu.
"Đàn trai là người nơi nào?"
"Là Lý Sơn." Triệu Vệ Ny có chút cảm khái giải thích: "Đầu năm anh ta tới nhà tôi gặp mặt, cũng không chăm chút gì, lôi thôi lếch thếch, anh ta còn chọn trúng tôi, tuổi tác dường như lớn hơn tôi mười một tuổi."
Triệu Vệ Lan nhìn Triệu Vệ Ny, có chút đồng tình với cô ấy.
"Lớn hơn mười một tuổi? Nhiều như vậy." Trong chớp mắt Triệu Vệ Ny vừa nói ta tuổi tác, bế tắc trong ngực càng thêm rõ ràng: "Lý Sơn thật là xa."
Lý Sơn cũng là một sơn thôn gần đây, trong thôn có ngọn núi và cá chép, cvì vậy được đặt tên là Lý Sơn, từ Triệu Gia Thôn đi bộ qua phải đi bốn năm giờ.
"Ừ." Triệu Vệ Ny lại nhẹ khẽ gật đầu, phải gả đến một sơn thôn xa xôi, ở một địa phương xa lạ trải qua một đời, sau đó sanh con dưỡng cái.
"Vệ Ny, cô tự mình nguyện ý không?" Triệu Vệ Lan nhìn bầu trời phía xa hỏi.
"Tôi?" Triệu Vệ Ny nghiêng đầu nhìn Triệu Vệ Lan: "Tôi có nguyện ý hay không cũng không quan trọng."
Triệu Vệ Lan có chút khó chịu, nhìn chị em gái, không biết tự mình nên nói cái gì, bởi vì cô ấy cũng không có biện pháp giúp Triệu Vệ Ny.
"Vệ Lan, trước kia tôi rất hâm mộ cô." Triệu Vệ Ny nhìn Triệu Vệ Lan mở miệng.
"Hâm mộ tôi cái gì?"
"Không biết, cảm thấy, chú Triệu thím Triệu cũng đối với cô rất tốt." Triệu Vệ Ny nghĩ đến cha mẹ mình, bọn họ đối với đứa con gái này, thời điểm sinh ra biết được là bé gái, tựa như đã đóng dấu ở trên người cô ấy.
Cha mẹ thậm chí cũng không tính để cho cô ấy đi học, là bà nội khi còn tại thế, kiên quyết cho cô ấy đi học tiểu học, học phí một học kỳ hai đồng tiền, không bao gồm tiền mua sách vở.
Cô ấy và Triệu Vệ Lan khi đi học ngồi cùng bàn, thầy giáo cho phép cùng nhau đọc sách, nhà Triệu Vệ Lan bỏ tiền mua sách vở, cô ấy từ nhỏ khi đi học năm thứ nhất đều là đọc sách cùng Triệu Vệ Lan, cô ấy tốt nghiệp tiểu học, ngay cả một quyển sách cũng chưa từng mua, phần lớn đều dùng sách cũ của anh trai mình.
Nhưng anh trai lớn hơn cô ấy sáu tuổi, sáu năm, sách vở cũng thay đổi, những vấn đề này cha mẹ cô ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ qua.
Cô ấy dần dần mới biết, thế giới này người làm cha mẹ rất nhiều, người làm con cũng rất nhiều, nhưng mà không phải tất cả cha mẹ đều đối đãi tốt với con cái, cũng không phải tất cả con cái đều hạnh phúc.
Có vài người, ví dụ như cô ấy, từ khi ra đời phát hiện là con gái, mẹ cô ấy từng nhẫn tâm muốn trực tiếp dìm chết, cảm thấy sớm muộn gì con gái cũng phải lập gia đình, nuôi mười mấy năm đến cùng cũng là nuôi đứa trẻ thay người khác, còn không thể nối dõi tông đường.
"Cha mẹ đối với tôi đúng là không tệ." Triệu Vệ Lan yên lặng tiếp lời.
So sánh với cha mẹ của Triệu Vệ Ny, cha Triệu mẹ Triệu đã được xem là cha mẹ rất tốt, bởi vì cô ấy là đứa con nhỏ nhất trong nhà, cũng không để cho cô ấy ăn bao nhiêu khổ.
"Chị dâu của cô trở lại rồi." Triệu Vệ Ny nhìn phía xa, thấy Hứa Đào dắt Triệu Lệ Nam: "Chị dâu cô thật đẹp mắt, đối với Tiểu Nam cũng tốt."
Mẹ kế đối với con kế tốt như vậy, thật sự là quá hiếm thấy.
Ừ." Triệu Vệ Lan cũng nhìn về phương hướng của Hứa Đào gật đầu.
"Cô nói xem, chị ấy là bởi vì Tiểu Nam là con trai, cho nên mới đối tốt với Tiểu Nam sao?" Triệu Vệ Ny nghi ngờ nhẹ giọng hỏi.
Cha mẹ bởi vì cô ấy là con gái, cho nên từ nhỏ đối với cô ấy không tốt, có lúc cô ấy suy nghĩ, nếu như bản thân mình là con trai, vậy có phải sẽ hoàn toàn khác hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận