Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 522. Mỗi người 1

“Còn nữa, bây giờ đã là buổi tối rồi, bệnh nhân của phòng bệnh xung quanh đều cần phải nghỉ ngơi, xin ngài giữ yên lặng, đừng làm phiền đến bệnh nhân khác. Giữa hai người có vấn đề gì cũng xin tiến hành giải quyết riêng tư.” Bác sĩ nói xong, giơ tay vuốt sống mũi, mệt mỏi chuẩn bị tan làm.
Vốn dĩ hôm nay cô ấy có thể tan làm sớm, kết quả vì sản phụ này sắp sinh, trực tiếp kéo dài đến hiện tại, quá mệt, quá mệt mỏi rồi.
Sau khi Diệp Chấn Hoa bị bác sĩ nhắc nhở, trái lại cũng không quấy rầy nữa, Trần San San đã được hai y tá đẩy đến phòng bệnh, anh ta cũng xoay người chết lặng đi về phía phòng bệnh.
“Haiz!” Bác sĩ nhìn thấy Diệp Chấn Hoa trực tiếp quay đầy, ánh mắt nhìn về phía đứa bé trên cái ghế bên cạnh, mở miệng bất đắc dĩ gọi: “Ngài vẫn chưa bế đứa trẻ đi này!”
Bác sĩ có hơi bối rối và bực tức nhắc nhở Diệp Chấn Hoa, làm bác sĩ khoa sản nhiều năm như thế, cô ấy đã từng nhìn thấy rất nhiều kiểu cha mẹ, cũng từng thấy đủ loại quan hệ kỳ lạ, bình thường hay không bình thường đều có.
Sau kế hoạch hóa gia đình, trọng nam khinh nữ cũng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, có rất nhiều người sinh con gái, người nhà liền ghét bỏ. Nhưng cha mẹ giống như không nhìn thấy, trực tiếp mặc kệ giống như thế này, vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy.
Thật sự là không có trách nhiệm chút nào, nữ bác sĩ vội bế đứa trẻ từ trên ghế lên, sải bước đi mấy bước nhét vào trong tay Diệp Chấn Hoa.
Diệp Chấn Hoa liếc nhìn đứa trẻ trong lòng, đứa bé nhỏ xíu, vừa được sinh ra, cả người cũng đỏ au, tóc cũng không được mấy sợi, lúc này đang nhắm mắt ngủ, xung quanh ồn ào lâu như thế, cô bé vẫn yên lặng, nhẹ nhàng giống như không hít thở vậy.
Không hít thở ư?
Vẻ mặt Diệp Chấn Hoa nghi hoặc nhìn đứa trẻ, cảm thấy quá yên lặng rồi, liền ở ngay trước mặt bác sĩ, đưa tay đặt trước mũi của đứa bé.
Ồ! Có thở, rất nhẹ.
Diệp Chấn Hoa để ngón tay xuống, di chuyển tầm mắt, trong lòng cũng thở dài thật mạnh, sao lại là một đứa con gái, nếu là một đứa con trai có lẽ tốt biết bao nhiêu?
“Ngài bế cẩn thận.” Nữ bác sĩ nói, lo lắng dặn dò, thấy Diệp Chấn Hoa đưa ngón tay đến chóp mũi của đứa trẻ, suýt chút nữa cô ấy cũng bị dọa cho giật mình, sau khi thấy anh ta đặt tay xuống vẻ mặt bình tĩnh, cô ấy mới thở phào một hơi, nhưng cũng rất sợ Diệp Chấn Hoa tiện tay cố ý ném đứa trẻ xuống đất.
Thấy dáng vẻ hiện tại của anh ta, kiểu việc điên khùng này nói không chừng vẫn thật sự có thể làm ra.
Diệp Chấn Hoa bế đứa trẻ xoay người đi về phía trước mà chết lặng, mỗi một bước đều giống như đang giẫm trên mũi dao, vẻ mặt anh ta không cảm xúc đi thẳng đến bên ngoài phòng bệnh mới dừng lại.
Diệp Chấn Hoa cảm thấy bản thân giống như đã biến thành các xác biết đi, bây giờ anh rất cần tìm một chỗ để tự mình tiêu hóa một chút, mà đứa bé gái này, Diệp Chấn Hoa liếc nhìn một cái liền cắn răng đưa ra quyết định.
Tốc độ của hai y tá nhỏ rất nhanh, đẩy giường bệnh vào trong phòng xong, ngay sau đó liền vội vã đi ra.
Diệp Chấn Hoa đang đứng ở cửa, sau khi hai y tá nhỏ liếc nhìn anh ta một cái liền rời đi.
Phòng bệnh Trần San San nằm cũng là phòng dành cho bốn người, lúc này mấy sản phụ khác trong phòng bệnh đều đang nằm nghỉ, người nhà chăm sóc cũng tìm ghế dựa vào tường ngồi xuống, ngủ hay không cũng không rõ, nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Vì trong phòng đều là sản phụ, vì để tránh có lúc cho con bú, hoặc là sự xấu hổ không cần thiết, xung quanh bốn chiếc giường, đều có rèm vải chia ra có thể kéo lên, tránh cho người bệnh để lộ hình ảnh riêng tư.
Điểm này cũng coi như rất thân thiện với người dùng rồi.
Giường Trần San San đang nằm là cái ngay cửa này, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng yếu ớt trong phòng không hề chói mắt, phù hợp với ngủ và nghỉ ngơi, nhưng cũng sẽ không kiến người đi tiểu đêm nhìn không rõ va chạm.
Diệp Chấn Hoa tiếp tục nhìn đứa trẻ đang bế trong tay, tâm trạng vừa suy sụp vừa bất lực, trước đó Triệu Vệ Quốc hỏi anh ta có hối hận không? Trước đây anh ta còn có thể tìm một số lý do viện cớ cho chính mình, lúc này, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy lãng phí.
Sự việc sao lại biến thành như thế này? Diệp Chấn Hoa mở mịt, ngay sau đó đưa tay kéo rèm vải ra.
Soạt…
Rèm vải bị kéo ra một chút, Diệp Chấn Hoa bế đứa trẻ đi vào từ cửa rèm đó .
Trên giường bệnh bên trong rèm, Trần San San chột dạ đang nhắm mắt giả vờ ngủ, cô ta không dám nói nhiều với Diệp Chấn Hoa, đồng thời trong đầu cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc nên làm sao để dẹp cơn tức giận của Diệp Chấn Hoa.
Trần San San tưởng rằng Diệp Chấn Hoa đang tức giận cô ta lừa người, lại đoán được cô ta không lấy một nghìn đồng anh ta đưa để đưa cho bác sĩ, cho nên mới phát giận lớn như vậy.
Đương nhiên cô ta nói dối vấn đề giới tính của đứa trẻ quả thực cũng có trách nhiệm, thực ra cô ta có hỏi bác sĩ vấn đề liên quan đến đứa trẻ trong bụng rốt cuộc là con trai hay con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận