Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 588. Buông tay 4

Gần đây Triệu Vệ Quốc và Ngưu Chính Trực đều mơ hồ có chút hối hận, hối hận nhịp bước của hai người bước quá lớn rồi.
Trái lại Hứa Đào không quá lo lắng, khai phá tiểu khu này, dù vốn đầu tư lớn đến kinh người, nhưng chỉ cần có thể chống đỡ được, chống đỡ qua mấy năm, tiểu khu phát triển lên, không thuộc chính sách phân phối nhà ở xã hội.
Triệu Vệ Quốc và Ngưu Chính Trực, chắc chắn có thể mượn cơn gió này giúp đỡ vực dậy hoàn toàn, không nói lớn, có một chỗ đứng ở Dương Thành chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng chuyện này, Hứa Đào chưa từng nhắc với Triệu Vệ Quốc, cô biết khó khăn trước mắt của Triệu Vệ Quốc là tạm thời, động viên anh đừng nản lòng, cũng cho anh sự ủng hộ lớn nhất.
Vốn dĩ Hứa Đào định một hơi mở mấy chi nhánh khách sạn Kim Nam Hiên, cũng vì vậy mà từ bỏ, toàn lực ủng hộ Triệu Vệ Quốc.
Chỉ cần chịu đựng qua thời gian mấy năm tiếp theo, Triệu Vệ Quốc và Ngưu Chính Trực cũng đứng vững gót chân trong ngành bất động sản ở Dương Thành.
Nhưng hiện tại khai phá, xây dựng các kiểu của tiểu khu mới bắt đầu, một tiểu khu tiền lần lượt đầu tư thật sự là con số không rõ ràng, cũng vì vậy gần đây Triệu Vệ Quốc rất áp lực.
“Được, em xem rồi quyết định.” Dù Triệu Vệ Quốc rất áp lực, nhưng cũng không ngăn Hứa Đào.
Mời một dì giúp việc bán thời gian nấu cơm, mời một tài xế, cũng không tốn bao nhiêu tiền, chút tiền mà thôi, hiển nhiên anh sẽ không tiết kiệm, ở điểm này anh vĩnh viễn để Hứa Đào tùy ý tiêu xài.
Bản thân anh có thể lo âu vấn đề tiền bạc, nhưng sẽ không vì vậy mà đi ảnh hưởng đến tiêu dùng bình thường của Hứa Đào như thường lệ chút nào.
Triệu Lệ Nam rời khỏi trường học, liền bế Tiểu Noãn Noãn không buông tay, cục cưng nhỏ xíu, mềm mại dựa vào cậu yên tĩnh ngủ, sau khi đến nhà, Triệu Lệ Nam cũng nhẹ tay nhẹ chân đổi quần áo, đắp chăn cho cô bé.
“Noãn Noãn ngủ ngon.” Cúi người hôn Tiểu Noãn Noãn một cái, Triệu Lệ Nam mới nhẹ nhàng đóng cửa.
Dáng vẻ cẩn thận đó, thật sự khiến người làm mẹ như Hứa Đào cũng tự hổ thẹn không bằng, nhưng cô đã sớm nhận thức được bản thân là người phụ trách giao hàng rồi, hiển nhiên cũng sẽ không ghen tị.
“Mẹ, trời lạnh, sau này đừng mang Noãn Noãn đi đón con tan học buổi tự học tối nữa.” Triệu Lệ Nam đi ra khỏi phòng Triệu Lệ Noãn liền nói với Hứa Đào.
Cậu thừa nhận, lúc tan buổi tự học tối ra ngoài nhìn thấy em gái, cậu vô cùng vui vẻ.
Nhưng vui thì vui, cậu vẫn là không nỡ, công chúa nhỏ của cậu ngậm trong miệng sợ tan, nắm trong tay sợ rơi, ban đêm thời gian nên đi ngủ lại đến bên ngoài trường học hứng gió lạnh đón cậu.
“Được.” Hứa Đào cũng không muốn dẫn con gái ra ngoài lắm, nhưng làm sao được, cô bé cứ khăng khăng cố chấp.
Hứa Đào cũng không định ngày nào cũng mang Triệu Lệ Noãn ra ngoài, đồng ý với Triệu Lệ Nam.
Hứa Đào cũng cho rằng sau khi Triệu Lệ Noãn đón một lần, sau này kiên nhẫn dỗ dành, có lẽ sẽ không cố chấp ra ngoài.
Kết quả buổi tối ngày hôm sau, Hứa Đào liền bị vả mặt bôm bốp.
Triệu Lệ Noãn đến giờ cô bé thường đi ngủ bắt đầu mệt rã rời, nhưng lại làm nũng với Hứa Đào, nói muốn ra ngoài đi đón anh trai tan học.
“Không được.” Hứa Đào lắc đầu từ chối, thái độ nghiêm khắc.
“Mẹ ơi, con muốn đón anh trai.” Triệu Lệ Noãn làm nũng, ôm chân Hứa Đào, gương mặt nhỏ còn cọ cọ lên chân Hứa Đào.
Hứa Đào nhìn cô bé, khoanh tay trước ngực, lắc đầu kiên định:” Con nên đi ngủ rồi, bây giờ theo cha con đi về phòng đi.”
“Không ngủ, muốn đón anh trai.” Triệu Lệ Noãn lắc đầu, đặt mông ngồi bên chân Hứa Đào, hai cái tay nhỏ còn nắm lấy cái quần mặc ở nhà của cô.
Cô bé rất kiên trì cũng rất tùy hứng, thái độ nhìn không dễ dỗ.
“Triệu Lệ Noãn, con đừng chọc giận của mẹ.” Hứa Đào có chút đau đầu phát điên.
“Đón anh trai.” Triệu Lệ Noãn vẫn kiên trì như cũ.
“...” Hứa Đào nhắm mắt cố gắng khôi phục tâm trạng.
Con bé Triệu Lệ Noãn này rất ngoan, cô bé tùy hứng làm nũng, trái lại sẽ không khóc lóc om sòm, chính là cô bé mềm mại ngồi trên đất, dùng đôi mắt to mang theo nước mắt nhìn bạn, miệng mếu máo.
Giống như bạn không đồng ý với cô bé, chính là người xấu tội ác tày trời.
Hứa Đào vẫn luôn cho rằng mình chính là một người xấu, còn là một người xấu cố chấp.
“Noãn Noãn, con nghe lời có được không, bên ngoài lạnh lắm, mẹ không muốn ra ngoài.” Hứa Đào ngồi xổm xuống, thử nói đạo lý với cô bé, giọng điệu cũng mếu máo tủi thân.
Hứa Đào rất rõ, muốn để trẻ con nghe lời thì phải đi con đường của trẻ con, để trẻ con không còn đường nào để đi.
Cô bé làm nũng, tủi thân, Hứa Đào cũng làm nũng kể khổ.
Cô bé cũng sợ lạnh, nhưng lòng nhớ anh trai, khiến cô bé không sợ lạnh nữa, nhưng Hứa Đào sợ nha!
“Mẹ ơi, đón anh trai.” Cô bé không nghe sự kiên nhẫn dỗ dành của Hứa Đào, chỉ cố chấp nhìn bạn như thế, cái miệng nhỏ kiên trì lặp lại lời nói đón anh trai.
Phụt khì—
Hứa Đào giống như bị ánh mắt cô bé đâm mấy nhát, cô cảm thấy bản thân hoàn toàn không lay chuyển được con gái, cô nghĩ có nên hung dữ quát cô bé hai câu được không, cần phải thay đổi hành vi lệ thuộc vào anh trai.
“Noãn Noãn con không nghe lời có phải không?” Thái độ Hứa Đào nghiêm khắc lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận