Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 409. Thấy đủ 4

Nghỉ hè, Triệu Lệ Nam vì muốn có tiền mua máy ghi âm cho ông Kim cho nên xin giúp Triệu Vệ Quốc rửa chén, một tháng Triệu Vệ Quốc cho cậu năm mươi đồng tiền lương.
Bình thường Hứa Đào cho Triệu Lệ Nam không ít tiền xài vặt, biết cậu mua cho ông Kim máy ghi âm, đáp ứng yêu cầu rửa chén của cậu.
"Hôm nay con ở trường học đánh nhau, để cho mẹ lo lắng, cho nên cha phạt con rửa chén một tháng, con có ý kiến gì không?" Triệu Vệ Quốc nhìn Triệu Lệ Nam.
"Không phải nói là không phạt sao?" Triệu Lệ Nam uể oải phản bác.
"Cha chưa nói không phạt." Biểu tình Triệu Vệ Quốc nghiêm túc.
Triệu Lệ Nam nhất thời nhục chí: ". . . Được." Cậu bé đứng ở trên bậc thang, khổ hề hề lựa chọn xuống lầu, chờ sau khi Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc ăn xong, mới ngậm ngùi đi rửa chén.
Trong phòng khách, Hứa Đào ngồi ở trên ghế sa lon xem phim bảng phong thần, Hứa Đào chưa xem bảng phong thần phiên bản này, còn cảm thấy rất có ý nghĩa.
Triệu Vệ Quốc cũng ngồi ở bên cạnh xem cùng Hứa Đào, vào lúc này trong ti vi vừa vặn chiếu đến đoạn Đát Kỷ tắm, tình cảnh này có chút kích thích.
Hứa Đào không nhịn được nghiêng đầu nhìn Triệu Vệ Quốc một chút, biểu tình của anh vẫn như thường lệ.
"Đẹp mắt không?" Hứa Đào hỏi.
Triệu Vệ Quốc nghe Hứa Đào hỏi, chọn hạ mi: "Em hỏi tướng mạo hay là cảm giác?"
"Đều hỏi."
Triệu Vệ Quốc gật đầu một cái: "Cũng tạm được."
A a! Đàn ông! ! !
"Chẳng qua là tạm được?" Hứa Đào đề cao giọng chút, cảm thấy hơi ghen tỵ.
"Nghiêm túc nhìn cũng chỉ vậy, người diễn Đát Kỷ còn không đẹp bằng em." Triệu Vệ Quốc cảm nhận được sự nguy hiểm.
" Muộn rồi." Hứa Đào bĩu môi, mới không tin chuyện hoang đường đàn ông nói.
Triệu Vệ Quốc không nhịn được cười, cho đến khi Triệu Lệ Nam rửa chén xong đi ra, đứa bé trai liếc mắt nhìn ti vi một cái, không có hứng thú dời đi tầm mắt: "Con rửa chén xong rồi, lên lầu nghỉ ngơi."
"Ừ." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Đinh đông đinh đông ——
Ngay khi Triệu Lệ Nam xoay người đi mấy bước, đang muốn đến gần cầu thang, chuông cửa vang lên.
Triệu Lệ Nam dừng lại nhịp bước quay đầu, nhìn cha mẹ trên ghế sa lon phòng khách một chút, đứa bé trai rất tự giác đi mở cửa.
"Giờ này rồi ai còn đến?" Hứa Đào nhẹ giọng hỏi.
Triệu Vệ Quốc lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía cửa.
"Bác Diệp." Triệu Lệ Nam mở cửa, nhìn Diệp Chấn Hoa ôm một đống tài liệu và báo cáo đến nhà, mở cửa mời người vào trong
Hứa Đào kinh ngạc nhíu mày, lúc Triệu Vệ Quốc nghe Triệu Lệ Nam kêu bác Diệp, nhíu mày, hai vợ chồng ăn ý hai mắt nhìn nhau một cái.
"Anh Hoa sao lại đến giờ này? Mau vào ngồi." Hứa Đào tắt ti vi, cười chào hỏi Diệp Chấn Hoa.
"Vệ Quốc, em dâu, tôi có chút việc muốn nói với mọi người." Diệp Chấn Hoa đi vào, lúc thấy Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào trong phòng khách, biểu tình mất tự nhiên mở miệng.
Triệu Vệ Quốc hiểu gật đầu: "Tiểu Nam, con trở về phòng đi."
Buổi trưa ở công ty Triệu Vệ Quốc đã nói với Diệp Chấn Hoa là sổ sách không đúng, chính là muốn cho Diệp Chấn Hoa thời gian, bản thân anh thẳng thắn, nhưng Triệu Vệ Quốc không nghĩ tới buổi tối Diệp Chấn Hoa đã tới đây.
“Dạ." Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn lên lầu trở về phòng.
Hứa Đào đi phòng bếp rót ly nước cho Diệp Chấn Hoa, lúc đi ra, Triệu Vệ Quốc và Diệp Chấn Hoa cũng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
"Anh Hoa uống nước." Hứa Đào dùng hai tay đưa ly nước qua.
"Cám ơn." Diệp Chấn Hoa vội vàng dùng hai tay nhận lấy, ngay sau đó trầm mặc nhìn chằm chằm cái ly.
Ánh mắt Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc lần nữa nhìn nhau, đều biết, đoán chừng Diệp Chấn Hoa muốn thẳng thắn về hành động của mình, vào lúc này đang làm chuẩn bị tâm lý.
"Vệ Quốc, chuyện sổ sách và báo cáo, tôi. . ." Diệp Chấn Hoa hít thở sâu nói chuyện, giọng hết sức áy náy.
"Tôi động tay chân một chút." Diệp Chấn Hoa nhắm mắt, lựa chọn nói ra sự thật: "Từ cuối năm ngoái bắt đầu, mỗi một tháng tôi làm giả sổ sách, lục tục mỗi một tháng lấy đi mấy trăm đồng tiền."
"Tôi biết." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Bởi vì số liệu không lớn, mấy trăm đồng mà thôi, mỗi một tháng Triệu Vệ Quốc cơ bản chỉ kiểm tra tổng số, Diệp Chấn Hoa chỉ cần hơi sửa đổi số liệu mỗi ngày một chút xíu, con số rất nhỏ, cũng thuộc trong phạm vi hợp lý, Triệu Vệ Quốc cũng không phát hiện.
Nếu như không phải là trong đó có hai tháng tiền lời bị sụt giảm, Triệu Vệ Cường quản lý bên kia, xe nhiều hơn bên này một chiếc, lợi nhuận cao không ít, xe cộ hao tổn lượng dầu lại ít hơn bên này, sau khi so sánh, trong lòng Triệu Vệ Quốc mới có nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận