Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 363. Câu thông 21

Mô hình nhà thương mại ở Dương Thành bên này đã xuất hiện mấy năm rồi, một mét vuông bảy trăm đồng, Hứa Đào tự mình mua đất xây nhà, giả đất có lẽ sẽ không đắt lắm.
Hứa Đào nghĩ, suy nghĩ cũng bất giác bắt đầu chộn rộn, ngồi trong văn phòng viết tiểu thuyết một hơi mấy nghìn chữ, linh cảm như suối trào.
Triệu Vệ Quốc cũng biết bản quyền bản tiểu thuyết đầu tiên của Hứa Đào đã bán đi rồi, nghe nói còn được quay thành phim truyền hình, rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy tiểu thuyết Hứa Đào viết trong tivi, Triệu Vệ Quốc cũng bất giác vui thay cô.
Hứa Đào đã viết hơn một tiếng đồng hồ, sau khi lưng hơi đau, mới vung tay đứng dậy đi ra ngoài, đứng bên ngoài văn phòng ngắm nhìn xa xăm.
Đột nhiên có một bóng người nhỏ nhắn chạy vào cổng Công ty Đào Viên, cô gái nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Hứa Đào, cô bé co chân chạy đến bên tòa nhà nhỏ bên này, tốc độ rất nhanh.
Hứa Đào nhìn kỹ, mới phát hiện cô bé chạy đến là Diệp Tiểu Kỳ con gái thứ hai của Diệp Chấn Hoa và Ngô Huệ.
“Chị dâu, Tiểu Kỳ nhà chị đến rồi.” Hứa Đào đi hai mấy bước đến cửa nhà bếp nói với Ngô Huệ bên trong.
Bốn đứa con gái của nhà họ Diệp, ngoài Diệp Tiểu Họa nhỏ nhất thường xuyên gặp ra, ba đứa con gái khác, từ sau khi Hứa Đào mở công ty, đều chưa từng nhìn thấy, tính toán thời gian, cũng khá lâu rồi.
“Tiểu Kỳ nhà tôi đến sao?” Ngô Huệ đang ở nhà bếp rửa rau, nghe thấy có hơi bất ngờ, dừng động tác rửa rau lại, lau tay sạch sẽ trên tạp dề, đồng thời cũng thắc mắc đi ra ngoài: “Con bé đó không ở nhà gia công chuỗi đeo tay, chạy đến công ty cái làm gì?”
Ngô Huệ đi từ nhà bếp ra, đúng lúc Diệp Tiểu Kỳ cũng chạy đến, cô bé gầy nhom, da đen, tóc thắt bím, chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại, vô cùng vội vã, lúc nhìn thấy Ngô Huệ còn khóc theo bản năng.
“Mẹ…” Diệp Tiểu Kỳ nhìn thấy Ngô Huệ, rất luống cuống: “Em gái không ổn rồi.”
“Sao lại không ổn? Con từ từ nói.” Trong lòng Ngô Huệ nhất thời lo lắng, nhìn Diệp Tiểu Kỳ sốt ruột hỏi.
Diệp Tiểu Kỳ giơ tay lau nước mắt trên mặt: “Em gái bị dao cắt đứt đầu ngón tay rồi, hình như sắp đứt rồi.”
“Cái gì?” Ngô Huệ sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên hơi nhợt nhạt: “Con nói đầu ngón tay Tiểu Thư bị dao cắt đứt rồi?”
“Dạ, con và chị đang xâu chuỗi, con bé Tiểu Thư thèm ăn liền lén đến nhà bếp, lúc ăn Tết, mẹ đã mua đường phèn đặt trong tủ, con bé đổ ra, muốn dùng dao phay chặt một miếng nhỏ ra ăn, kết quả chặt vào đầu ngón tay.” Diệp Tiểu Kỳ giải thích nguyên nhân sự việc, nước mắt vẫn cứ rơi.
Đầu ngón tay em gái bị dao chặt bị thương, chảy rất rất nhiều máu, cô bé và chị gái đều không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng khăn bông quấn tay của Diệp Tiểu Thư, cõng cô bé đến tìm mẹ.
Cũng may mấy ngày trước bọn họ đã chuyển nhà, cách Công ty Đào Viên cũng gần.
“Chẳng phải bảo con và Tiểu Cầm trông chừng em gái sao?” Hốc mắt Ngô Huệ liền ửng đỏ, nhìn Diệp Tiểu Kỳ khóc nghẹn ngào, giơ tay đánh vào mông cô bé một cái: “Hai đứa con gái chết tiệt này, sao ngay cả em gái cũng trông không xong?”
“Hu hu, mẹ, bọn con cũng không biết em ấy sẽ đi lấy trộm đường ăn…” Diệp Tiểu Kỳ vừa khóc vừa giải thích, cả người rắt bất lực.
Mấy người Hứa Đào ở bên cạnh nghe thấy cũng lo lắng, nhìn thấy Ngô Huệ còn động tay đánh Diệp Tiểu Kỳ liền cảm thấy không biết phải làm sao, sau khi mở miệng khuyên Ngô Huệ bình tĩnh lại, liền hỏi Diệp Tiểu Kỳ.
“Tiểu Kỳ, bây giờ em gái cháu ở đâu?”
“Chị cháu cõng em gái ở phía sau, bảo cháu chạy đến tìm mẹ trước.” Diệp Tiểu Kỳ tiếp tục khóc.
“Mau ra ngoài xem thử.” Hứa Đào vội nhắc nhở Ngô Huệ, cô và Triệu Vệ Quốc dẫn đầu chạy ra ngoài công ty.
Diệp Tiểu Cầm cõng em gái Diệp Tiểu Thư chạy nhẹ nhàng, ngón tay cái bên bàn tay trái của Diệp Tiểu Thư bị dao phay cắt đứt, máu chảy rất nhiều, cô bé và em gái Diệp Tiểu Kỳ cùng nhau dùng khăn lông quấn ngón tay em gái rồi mới cõng em gái ra ngoài.
“Hu hu…” Diệp Tiểu Thư khóc lóc trên lưng Diệp Tiểu Cầm: “Chị ơi, sau này em sẽ không lén ăn đường nữa.”
“Không sao, em đừng khóc.”
“Chị ơi, đừng nói cho mẹ biết được không? Em không sao, tay không đau nữa rồi.” Diệp Tiểu Thư nói, tay đau lúc mới bị cắt trúng, nhưng sau đó đã không còn đau nữa, cô bé còn nhỏ, cũng không biết chảy máu nhiều quá sẽ xảy ra chuyện, cũng không biết đầu ngón tay sắp đứt ra rồi.
Trái lại, Diệp Tiểu Thư càng sợ, sợ bị mẹ mắng, vì cô bé muốn trộm đường ăn mới cắt trúng tay.
“...” Diệp Tiểu Cầm mím môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận