Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 477. -

“Vậy coi như không cố ý trọng nam khinh nữ, nhưng cũng có thiên vị!” Hứa Đào vẫn không phục.
Đến đây! Tranh luận đến cùng nào!
“Thiên vị ư? Thiên vị ai?” Triệu Vệ Quốc mỉm cười: “Hai con mèo Tiểu Tiểu và Bát Bát, em và Tiểu Nam đều tương đối thích ôm Bát Bát chơi hơn là vì sao?”
“Bát Bát béo hơn một xíu, cũng ngốc hơn một chút, ôm rất thoải mái.” Hứa Đào tiếp lời.
“Vậy lúc đút cá khô nhỏ, vì sao em đều đút cho Bát Bát nhiều hơn một con?”
“Dạ dày Bát Bát lớn hơn Tiểu Tiểu một chút.”
“Hứa Đào, em đối với hai con mèo cũng có khuynh hướng thiên vị, đối đãi khác biệt, thiên vị đút nhiều hơn một con cá khô nhỏ, em có cảm thấy bản thân thiên vị hoặc không thích Tiểu Tiểu không? Không có đúng không!”
“Thật sự không có.” Hứa Đào quả thực không cố ý thiên vị.
Nhưng theo như mạch suy nghĩ của Triệu Vệ Quốc mà nói, cô đút Bát Bát nhiều hơn một con cá khô nhỏ, ôm nhiều hơn một lần quả thực cũng là thiên vị, nhưng bản thân cô cũng không nhận ra được.
“Em xem, chẳng phải em cũng không làm công bằng được. Lòng người vốn là thiên vị, chỉ cần không thiên vị đặc biệt rõ ràng, thỉnh thoảng bất đắc dĩ, nhưng làm sao có thể đi yêu cầu bà, phải đối đãi với bốn đứa con không thiên vị!”
“Em thừa nhận, cái này quả thực hà khắc.” Hứa Đào tiếp lời, lại không nhịn được tò mò: “Nếu không bị đối đãi thiên vị, vậy vì sao Vệ Cúc lại như thế này?”
“Cha rất bận, ban ngày đều làm việc bên ngoài. Chuyện trong nhà đều là một mình mẹ lo liệu, giặt đồ, nấu cơm, trông con, một mình bà lại không phải ba đầu sáu tay, bà có thể quan tâm nhiều sao?”
“Con người đều có tâm lý che chở trẻ con, yếu thế, biết khóc nháo sẽ luôn nhận được chú ý, trước khi sinh Vệ Cường, tình cảm của mẹ đều ở trên người con bé, có phải anh sẽ khó chịu không? Sau khi sinh Vệ Cường, Vệ Cường bốn tháng và Vệ Cúc ba tuổi cùng lúc khóc, không có cách phân thân, chỉ có thể dỗ một đứa, em sẽ chọn dỗ ai trước? Sự sơ suất này, chỉ cần trong gia đình có hai đứa con đều sẽ xảy ra, người nào cũng không thể tránh khỏi.”
“Được thôi!” Hứa Đào gật đầu, cô thừa nhận bản thân đã bị thuyết phục.
“Cuộc sống khi có vấn đề ai lại đặc biệt chú ý trẻ con. Tính mẹ nóng nảy, bà vẫn luôn cảm thấy yên tĩnh rất tốt, ai sẽ vì đứa trẻ quá hiểu chuyện, yên tĩnh mà lo lắng? Hơn nữa, kỳ thực mẹ cũng phát hiện, chỉ là muộn rồi, bằng không bà cần gì nói chuyện Vệ Cúc đính hôn với anh.”
Triệu Vệ Quốc nói, giọng điệu chắc chắn.
“Anh đã thành công thuyết phục em, dù em không muốn thừa nhận, nhưng anh nói rất có đạo lý, cuộc tranh luận này, anh thắng rồi!” Hứa Đào đầu hàng.
Triệu Vệ Quốc quá nghiêm túc rồi, nhưng quay đầu nghĩ Hứa Đào cũng cảm thấy bản thân đuối lý.
Cô không phải người trong cuộc, cô đứng xem Triệu Vệ Cúc ở góc độ người đứng ngoài quan sát, mắt cô thấy thiên vị, vì vậy liền phủ nhận sự bỏ ra của mẹ Triệu với con gái.
Sự nghi ngờ nhẹ nhàng nói ra rất ung dung, người phủ nhận lại là một người mẹ.
Triệu Vệ Quốc thân làm con trai, cũng cẩn thận nhìn thấu đáo. Đổi lại vị trí trên người Triệu Lệ Nam, tương lai Triệu Lệ Nam cưới vợ, người phụ nữ đó quay lưng lại với cô, nói người mẹ kế này quả thực không phải thực lòng thật ý tốt với cậu bé.
Một câu nói này, toàn bộ đã hủy bỏ công sức nhiều năm của cô, cô biết có lẽ rất điên rồ. Mà nếu Triệu Lệ Nam vẫn không biết che chở cô một chút, vậy cô đã nuôi phải món đồ gì mới có thể lòng lang dạ sói giống như vậy?
“Xin lỗi vì em dùng từ không đúng, xin lỗi anh, em không nên nói trọng nam khinh nữ, thiên vị.” Hứa Đào xin lỗi thái độ nghiêm túc.
Quả thực cô mới phản ứng lại, dù cô dùng giọng châm chọc đùa giỡn, nhưng cũng không quá đáng lắm.
“May mà có thể nói rõ ràng.” Triệu Vệ Quốc cười, vẻ mặt có chút nhẹ nhõm.
“Em cũng không phải đi vào chỗ bế tắc không thoát ra được.” Hứa Đào bĩu môi đành chịu.
“Được, chẳng phải em tò mò vì sao Vệ Cúc không bằng lòng nhận tiền anh nhờ mẹ gửi cho, cũng không bằng lòng nhận ý tốt của chúng ta, đến Dương Thành cũng không được tự nhiên lắm sao? Tiếp tục tranh luận nữa không?”
Hôm nay cũng đã nói đến đâu rồi, dứt khoát nói rõ một lần.
“Vậy anh nói, cũng đừng thừa nước đụng thả câu.” Hứa Đào nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Triệu Vệ Quốc, liền nhăn mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận