Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 109. Đánh tới 3

Bàn tay của Hứa Đào mềm mại lại ấm áp, sau khi bàn tay nhỏ bé được nắm lấy liền cảm nhận được sức mạnh cường đại, cậu bé đi theo Hứa Đào về nhà họ Triệu, trong bóng tối, chỉ có thể nhìn được đèn pin chiếu sáng ra một luồng ánh sáng ấm áp.
Chu Hải Chí nhìn ánh sáng, nghiêng đầu nhìn Hứa Đào một chút, nhìn bàn tay ấm áp đang dắt mình đi, lại lặng lẽ quay đầu nhìn ngôi nhà rơi vào trong bóng tối, thân tình lưu luyến tí ti trong ánh mắt kia cũng tan biến không còn dấuvết.
"Tiểu Chí, ban ngày dì không phải đã nói với cháu rồi sao, buổi tối không có nơi để về thì đến nhà dì. Tại sao không đi?" Hứa Đào nhìn Chu Hải Chí không lên tiếng, liền nhẹ giọng hỏi.
"Sợ sẽ quấy rầy đến dì." Âm thanh Chu Hải Chí rất thấp, trong giọng nói xen lẫn xin lỗi và cảm kích.
"Không quan trọng." Hứa Đào tiếp lời.
Vào lúc này cô cũng không nhịn được có chút vui mừng nhỏ, vui mừng vì cô kéo Triệu Vệ Quốc ra nhìn một cái, nếu không thì tối nay Chu Hải Chí phỏng chừng lại dựa vào đá lớn mà trải qua một đêm.
Cô cũng không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung cảm giác khi vừa mới nhìn thấy Chu Hải Chí vùi mình ở cạnh tảng đá, ngũ vị tạp trần, vô cùng khó chịu.
Từ hẻm trở lại nhà, Hứa Đào lại bảo Triệu Vệ Quốc đi tắm rửa cho Chu Hải Chí.
"Dì, tự cháu tắm là được rồi.” Chu Hải Chí lại cự tuyệt ý tốt.
Hứa Đào nhìn Chu Hải Chí một chút, suy nghĩ một đứa nhỏ năm tuổi, hơn nữa gia đình cậu bé vẫn luôn bức bách cậu bé phải lớn lên, quả thật không cần chăm sóc quá kỹ, ngay sau đó liền gật đầu: "Được, vậy dì đi lấy quần áo cho cháu."
"Dì, không cần quần áo, cháu cứ vậy mà ngủ là được!" Cậu bé sợ dì Hứa Đào quá nhiệt tình, lại lấy thêm một bộ quần áo cho cậu mặc, hôm nay cậu vốn là định trở về nhà, nhưng Chu Vũ thấy cậu bé mặc quần áo sạch sẽ, lập tức há miệng mắng to.
Biết quần áo trên người cậu bé là của em trai Triệu Lệ Nam, mẹ đối với cậu bé càng hung dữ, còn trực tiếp đuổi cậu bé ra khỏi nhà, hôm nay cậu bé cũng về nhà sớm so với bình thường, không muốn bị nhốt ở ngoài cửa, dẫu sao dù nhà cũng không có giường, phòng kho cũng coi là phòng của cậu, còn có một tấm thảm rách cho cậu đắp.
"Như vậy sao được?" Hứa Đào không yên tâm.
Trẻ con ngủ hay đá chăn, Triệu Lệ Nam ngủ mặc dù tương đối ngoan, nhưng thường xuyên sẽ đá chăn, xoay mình lăn lộn, chăn cơ bản đều không ở trên người, cũng vì vậy, Hứa Đào đều sẽ mặc quần áo cho Triệu Lệ Nam, như vậy cũng có thể tránh khỏi bụng bị lạnh.
Trẻ con, nhất là Triệu Lệ Nam và Chu Hải Chí ở cái tuổi này, không mặc quần áo ngủ rất dễ cảm lạnh, đừng thấy hôm nay trời rất nóng, Hứa Đào cũng vẫn không dám khinh thường, huống chi, nửa đêm hôm qua Chu Hải Chí còn sốt cao.
Chu Hải Chí không có biện pháp ngăn cản Hứa Đào, không thể làm gì khác hơn là mặc quần áo Hứa Đào đã chuẩn bị.
"Chưa ăn cơm phải không? Dì nấu mì lươn đó." Chu Hải Chí cũng không trở về nhà, có khả năng chưa ăn cơm tối, cho dù đã ăn thì đoán chừng cũng ăn chưa no.
Nếu không Chu Hải Chí không thể nào năm tuổi rồi mà vóc dáng còn không cao bằng Triệu Lệ Nam.
"Cám ơn dì." Chu Hải Chí chỉ có thể nói cảm ơn, yên lặng cảm kích Hứa Đào có lòng tốt.
"Không cần khách sáo, ăn đi!" Hứa Đào sờ đầu đứa nhỏ một cái, chờ Chu Hải Chí ăn xong, bảo cậu trở về phòng ngủ.
Chu Hải Chí rất ngại ngùng, nhưng trải qua một đêm này, cậu cũng không kháng cự ấm áp Hứa Đào cho mình nữa, số lần trở về nhà mình cũng càng ít hơn, mỗi tối đến bảy tám giờ sẽ tự tới nhà họ Triệu, cùng Triệu Lệ Nam tắm chung, sau đó cùng nhau nằm trên giường nghe Hứa Đào kể chuyện.
Trước kia giường nhỏ, có thể chứa một nhà ba miệng, sau khi có thêm Chu Hải Chí, Triệu Vệ Quốc cũng không tham gia náo nhiệt nữa, nhường vị trí cho cậu.
Thời gian chớp mắt trôi qua, chừng một tuần lễ, Hứa Đào viết xong tiểu thuyết ở trong phòng, chuẩn bị chờ Triệu Vệ Quốc về nhà liền chuẩn bị cơm tối, kết quả, Hứa Đào vẫn còn đang rửa rau thì lại đột nhiên thấy Chu Hải Chí hết sức chật vật xuất hiện, còn một đường chạy chậm đến trước mặt cô, trên mặt hiện đầy dấu vết sưng đỏ, trên lỗ mũi cũng dính chút vết máu.
"Sao vậy Tiểu Chí?" Hứa Đào nhìn Chu Hải Chí xông vào, buông bầu nước xuống nghi ngờ hỏi.
"Dì, cho, cho dì tiền." Chu Hải Chí rất gấp nhét hai trăm đồng tiền vào trong tay Hứa Đào, đứa nhỏ sốt ruột nói chuyện, đầu còn luôn luôn nhìn về phía cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận