Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 131. Khoảng cách 3

“Các khoản vay ngân hàng đa phần đều cần được xét duyệt khả năng trả nợ, cũng cần cung cấp vật thế chấp bằng thứ có giá tương đương mới được, chẳng hạn như nhà hoặc xe!” Triệu Vệ Quốc vẫn hiểu một số vấn đề liên quan đến khoản vay.
Đầu năm nay các khoản vay không còn phổ biến lắm, vài nghìn đồng có thể được, nhưng hàng chục nghìn trở lên e rằng rất khó.
“Em biết.” Sao Hứa Đào không biết chứ.
“Vậy em định làm thế nào?”
“Em nghĩ, anh có thể thử tìm lãnh đạo quân đội bàn bạc một chút, chúng ta sẽ giúp giải quyết vấn đề việc làm của quân nhân giải ngũ, anh nhờ quân đội ra mặt giúp chúng ta bảo đảm với ngân hàng, chúng ta sẽ mượn danh nghĩa để vay ngân hàng, như vậy, khoản vay có lẽ sẽ được chấp thuận.” Hai vợ chồng cô có thể tự trả được số tiền đã vay.
"..." Triệu Vệ Quốc im lặng, anh nhìn ra những chuyện Hứa Đào nói đều là chuyện đã được suy nghĩ rất kỹ.
Ừm, anh rất ngạc nhiên, cứ tưởng rằng Hứa Đào chỉ là một cô gái nông thôn tốt nghiệp trung học cơ sở, kết quả cô có thể viết sách, hiểu biết nhiều, nấu ăn ngon, quan trọng là còn đặc biệt thông minh, lá gan cũng rất lớn!
“Em cho rằng lãnh đạo quân đội sẽ đồng ý sao?” Triệu Vệ Quốc hỏi lại.
“Tại sao không đồng ý?” Hứa Đào chuẩn bị bình tĩnh kéo Triệu Vệ Quốc lại nói rõ hơn: “Anh xem, không cần quân đội đưa tiền, còn có thể giải quyết vấn đề việc làm của nhiều quân nhân, khoản tiền vay cũng là chúng ta tự trả, sao lại không đồng ý chứ?” Hứa Đào buông tay.
“Nghe cũng không tệ, nhưng em không sợ sao?” Triệu Vệ Quốc ngạc nhiên với sự gan dạ của Hứa Đào.
“Không sợ.”
Triệu Vệ Quốc gật đầu: “Vậy em định vay bao nhiêu?”
“Xem anh định chọn làm cái gì, nếu làm nhận thầu taxi hoặc vận chuyển, ít nhất cũng phải con số này.” Hứa Đào giơ tay làm động tác OK.
Triệu Vệ Quốc nhìn không hiểu lắm: “Ba ư?”
“Ừm.” Hứa Đào gật đầu.
“Ba bao nhiêu?” Dù Triệu Vệ Quốc tự nhận là gan dạ, nhưng cũng không dám nghĩ tới phía sau số ba rốt cuộc là bao nhiêu số không.
Ba nghìn? Ba mươi nghìn? Hay ba trăm nghìn?
Mặc kệ là ba mươi nghìn hay ba trăm nghìn, Triệu Vệ Quốc đều cho rằng con số này rất dọa người, phải biết trợ cấp lúc còn ở quân ngũ trong mười mấy năm của anh cũng chỉ có một nghìn đồng, Hứa Đào lại có thể tùy ý mở miệng nói vay, hơn nữa con số lại không nhỏ, anh có thể không kinh ngạc ư?
“Ít nhất! Ba trăm nghìn!” Hứa Đào từng suy nghĩ qua, nhận thầu taxi, ít nhất phải có ba trăm nghìn vốn.
Giá một chiếc taxi hiện nay khoảng hai mươi nghìn, vậy mười lăm chiếc thì cần ba trăm nghìn, đây chỉ là khoản đầu tư ban đầu, về sau có thể từ từ mở rộng ra, sau khi có thu nhập mới dần tăng số lượng taxi lên.
Dương Thành phát triển nhanh, lại có diện tích lớn, taxi rất được ưa chuộng, quân đội đồng ý ra mặt cho vay, tất nhiên số tiền càng cao càng tốt, bốn trăm nghìn, năm trăm nghìn, Hứa Đào cũng không chê nhiều, trả theo từng giai đoạn, đối với tình hình mở rộng xe taxi mà nói, có lẽ áp lực không lớn.
Nhưng nếu không có bốn trăm, năm trăm nghìn, thì phải cần ít nhất ba trăm nghìn, nếu không muốn nhận thầu cũng không có cơ hội.
“Chậc!” Triệu Vệ Quốc nhẹ nhàng chậc một tiếng, nhìn Hứa Đào với ánh mắt tràn đầy thán phục, đồng thời cũng không khỏi có chút tự hào.
Đây là vợ anh, là vợ của anh đấy!
Mặc dù bây giờ chỉ là suy nghĩ của Hứa Đào, nhưng có thể nghĩ đến những thứ này, Triệu Vệ Quốc đã cảm thấy rất giỏi rồi, ít nhất Hứa Đào không đề cập tới, Triệu Vệ Quốc căn bản chưa từng nghĩ đến việc thay đổi tình hình hiện tại.
Đột nhiên,Triệu Vệ Quốc đã lĩnh hội được cảm giác trong nhà có một người vợ vừa có đức vừa có tài.
“Với khoản vay ba trăm nghìn, áp lực trả nợ hàng tháng cũng lớn, em thật sự dám nghĩ!” Triệu Vệ Quốc nói cũng không để ý việc nhóm lửa nữa.
Hai vợ chồng đang thảo luận về vấn đề gây dựng sự nghiệp, Triệu Vệ Quốc đột ngột đứng dậy đè Hứa Đào lên cửa nhà bếp, cúi người hôn lên miệng Hứa Đào một cách đầy hoài nghi.
“Anh làm cái gì đấy! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà!” Hứa Đào có hơi bất lực, giơ tay đánh vào ngực Triệu Vệ Quốc một cái.
Rõ ràng đang nói về vấn đề gây dựng sự nghiệp nghiêm túc như vậy, nhưng anh còn có thể đột ngột đánh úp cô một cái, thật là, khiến cô vừa tức giận vừa buồn cười.
“Hứa Đào, nếu em dám nghĩ, vậy thì anh dám làm!” Triệu Vệ Quốc ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Đào, anh nhìn Hứa Đào hồi lâu với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nếu cô đã nghĩ, mặc kệ có thể làm được hay không, anh cũng sẵn lòng làm thử, lá gan của anh không đến nỗi ngay cả một người phụ nữ cũng không bằng.
Thành hay bại cũng có cô ấy bên cạnh, Triệu Vệ Quốc cho rằng có gì không dám làm chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận