Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 94. Cho mượn tiền 1

Hứa Đào nghe được tâm tình của Phạm Thu Mai có chút trầm trọng, cô cũng biết được mấy nhà ở con hẻm này cuộc sống cũng không tồi, ví dụ như hai vợ chồng cô đều có công tác, mức thu vào hàng tháng có thể xếp vào hàng xa xỉ hiếm thấy.
Hứa Đào cùng Triệu Vệ Quốc, một người chạy vận chuyển là ngành nổi tiếng của thời này, hai tháng Triệu Vệ Quốc đưa tiền lương cho Hứa Đào một lần tính ra gần một nghìn đồng, cái này là không có chạy đường dài như đi Thượng Hải giống hồi trước, nếu có chạy đường dài còn cao nữa. Hứa Đào mỗi tháng viết tiểu thuyết thu vào cũng tầm vài trăm, cứ như thế cuộc sống của hai vợ chồng trôi qua hết sức nhẹ nhàng, cũng không tưởng tượng được vẫn còn đại bộ phận người có cuộc sống không như ý.
"Bọn em nghĩ cách cho chị mượn tiền đem đứa nhỏ đi bệnh viện kiểm tra xem, đứa nhỏ vẫn là quan trọng nhất" Hứa Đào suy nghĩ một hồi rồi mở miệng trấn an Phạm Thu Mai.
Nhưng Hứa Đào không có nói cho mượn cụ thể bao nhiêu tiền, người ta nói tiền tài không thể lộ ra ngoài, tuy rằng biết ở đây đều là hàng xóm láng giềng nhưng cũng không thể không cẩn thận.
Dư Lệ đứng một bên nghe Hứa Đào nói giúp đỡ cho mượn tiền, biểu tình trên mặt có chút bẩ đắc dĩ không biết làm sao.
Trong hẻm này vẫn có một số gia đình có cuộc sống khá giả nhưng vẫn là chiếm số ít, tuy rằng nhà Dư Lệ so với Phạm Thu Mai khá hơn một xíu nhưng cũng không giàu có gì, tiền vợ chồng kiếm hàng tháng còn phải trích ra hơn phân nửa về quê phụng dưỡng cha mẹ già, vài ngày trước nghe cha dưới quê té gãy chân, hai vợ chồng bọn cô liền xuất tiền ra gánh nên trong tay hiện tại cũng không có dư giả gì.
Tình huống trong nhà bây giờ có thể nói là lấy trứng chọi đá, nơi nào còn tiền nhàn rỗi lấy ra giúp đỡ, haizzz
"Tiền lương của em cùng lão Hà tháng này vẫn chưa có phát xuống" Dư Lệ nói chuyện biểu tình có chút mất tự nhiên: "Mấy ngày trước cha dưới quê té gãy chân, trong nhà tiền còn bao nhiêu đều gửi về quê rồi".
Vợ chồng Dư Lệ là người tỉnh ngoài, hai vợ chồng cũng không có văn hóa gì nên chỉ có thể ở xưởng giấy phụ cận đi làm, tiền lương ở xưởng giấy không cao, công việc lại mệt nhọc tốn kém thời gian, nhà bọn họ chính là miễn cưỡng sinh hoạt tạm mà thôi.
"........." Nghe hoàn cảnh Dư Lệ Hứa Đào cũng không nói nên lời.
Cô nhìn tình huống nhà Phạm Thu Mai nếu vay tiền rồi chỉ là cái động không đáy nên cô có chút do dự...
Phạm Thu Mai nghe Dự Lệ nói cũng không có gì ngạc nhiên, cô biết hoàn cảnh nhà Dư Lệ cũng không tốt, chỉ nhìn Hứa Đào với ánh mắt đầy hy vọng.
Triệu gia điều kiện không tồi, Triệu Vệ Quốc biết kiếm tiền, Hứa Đào còn biết viết tiểu thuyết kiếm nhuận bút, cô cũng không có tuyên dương gì, mọi người trong hẻm đều cho rằng Hứa Đào không có công tác nhưng nhìn điều kiện nhà Triệu gia thì rõ như ban ngày rồi, đa phần mọi nhà trong hẻm một tháng ngẫu nhiên có thể dính chút thức ăn mặn một lần đều tính là không tồi rồi.
Trái lại Triệu gia có thể nói là ba ngày là mua thịt giết gà một lần, Phạm Thu Mai ở cữ canh gà cũng chưa uống qua một ngụm, duy nhất có ăn một con gà mái già là mẹ đẻ cô đưa lại đây, làm xong xuôi mẹ cô còn múc mang về một chén lớn, tổng cộng tính ra cô chưa ăn được mấy miếng thịt.
Đồ ở cữ cũng giống như bình thường, mà Triệu gia thì thường xuyên mua trái cây ăn, Tiểu Nam còn hào phóng chia sẻ đồ ăn vặt cho mấy đứa nhỏ cùng hẻm. Cuộc quá khó khăn nhà nhà nơi nào dám phung phí mua mấy món đồ chơi, thức ăn vặt cho đứa nhỏ.
Cho nên đại đa số các hộ dân ở đây đều biết Triệu gia điều kiện không tồi, có thể xem là nhà có cuộc sống sung túc nhất con hẻm này.
"Để em cùng ba Tiểu Nam thượng lượng xem có thể cho nhà chị mượn tiền" Bị hai người phụ nữ trước mặt nhìn chầm chầm nên cô chỉ bất đắc dĩ mở miệng nói.
"Cám ơn em" Phạm Thu Mai cảm động nói lời cảm tạ.
"Chị cũng đừng vội nói lời cảm tạ, cuộc sống mọi người đều giống nhau, tiền lương cũng chi tiêu cho mỗi tháng nên không có thừa nhiều" Hứa Đào nói lại mấy câu cũng không làm cho Phạm Thu Mai suy nghĩ nhiều hy vọng.
Cô không muốn cho người ta quá nhiều chờ mong như vậy, hơn nữa cũng là không có qua lại nhiều nên nội tâm có chút rối rắm cùng do dự.
Vay tiền khẳng định là muốn mượn rồi, tình huống đứa nhỏ như vậy Hứa Đào cũng không đành lòng, dù sao cũng làm một sinh mệnh nhỏ nhưng mượn ít nhiều cần cẩn thận xem xét.
Cô cùng Phạm Thu Mai là hàng xóm quen biết nhau mới có mấy tháng, ngày thường không có chung đụng nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp sẽ chào hỏi khách khí đáp một câu, đụng đến tiền bạc càng cân nhắc nếu không có nhiều chuyện sẽ trở nên phức tạp.
Có nhiều trường hợp phát sinh tranh chấp vì vấn đề vay mượn tiền không ít nên Hứa Đào tự nhiên sẽ cẩn thận.
Phạm Thu Mai gật đầu cũng không nói nhiều, người ta nguyện ý cho mượn tiền là hảo ý, còn không muốn cho cũng không thể miễn cưỡng, cúi đầu nhìn con trai nhỏ cô không khỏi chua xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận