Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 6. Xuất ngũ 1

Triệu Vệ Quốc đường đường là nam tử hán cao ráo khỏe mạnh, sống gần 30 năm thấy con trai bị nhét vào ngực mình chưa phản ứng kịp có chút cứng đờ nhất thời không biết làm thế nào
“Anh đang ôm con đấy” Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc có chút mất tự nhiên, khóe miệng cô hơi nhếch lên một cách thú vị.
Cái ôm mềm mại ấm áp lập tức bị biến mất, Triệu Vệ Quốc thân hình chắc nịch cứng nhắc, bị ba ôm thật sự không thoải mái, bé liền theo bản năng uốn éo kháng nghị nhưng vóc dáng Triệu Vệ Quốc cao nên tầm mắt bị cản trở không ít, bé cũng vừa mới sốt cao tinh thần có chút ủ rủ, không hé môi nói gì nhưng ánh mắt ủy khuất liếc nhìn Hứa Đào.
Hứa Đào không để ý tới ánh mắt lên án của hai cha con, cầm lấy bánh bao lên ăn đi lên phía trước quan sát bệnh viện
Triệu Vệ Quốc bất đắc dĩ ôm Tiểu Nam đi theo sau Hứa Đào, hai người không có lập tức đi về nhà mà đến phòng thuốc bệnh viện để lãnh thuốc rồi đo lại thân nhiệt cho Tiểu Nam một lần nữa, thấy nhiệt độ trở lại bình thường mới về nhà.
Triệu Vệ Quốc thích ứng thật mau mới vài phút trước còn luống cuống, hiện tại liền thành thạo một tay ôm Tiểu Nam còn một tay duỗi ra bắt một chiếc xe ba bánh, thời đại này Dương Thành phát triển rất nhanh trên đường có thể thấy ô tô nhỏ, nhưng nhìn chung nhiều nhất chính là xe ba bánh thay cho đi bộ chở một số khách ở khoảng cách phụ cận, giá tiền cũng vừa vặn, vẫy tay gọi tiện nghi hơn xe taxi nhiều nên có rất nhiều người đứng ra bắt xe.
“Bác tài, đến đường Thủy Ấm, hẻm Lão Bát” Triệu Vệ Quốc kêu Hứa Đào lên xe trước, đem Tiểu Nam giao cho Hứa Đào, sau đó chính mình đi lên hướng tài xế nói địa chỉ.
Hứa Đào ngạc nhiên nhìn Triệu Vệ Quốc, cảm thấy địa chỉ đến có chút kỳ quái nhưng cũng không hỏi gì chỉ trầm mặc ôm Tiểu Nam. Gió thổi hiu hiu thân thể không thoải mái nên Tiểu Nam mơ màng sắp ngủ, Tiểu Nam ngồi trên đùi Hứa Đào, lúc đầu còn có tinh thần lia mắt nhìn đây đó nhưng chưa đến hai phút liền dựa vào Hứa Đào ngủ. Hứa Đào cũng thấy mệt mỏi hai mẹ con cứ vậy dựa vào nhau lắc lư ngủ tới nhà.
“Đến rồi” Triệu Vệ Quốc xuống xe ba bánh đánh thức Hứa Đào
“Ân”Hứa Đào cuối đầu nhìn Tiểu Nam một cái, định kêu Triệu Vệ Quốc ôm bé trở về nhưng nhìn thấy bé có dấu hiệu đã tỉnh, mắt thấy cũng tới giờ cơm chiều, buổi trưa phát sốt nên ngủ li bì, tránh cho buổi tối bé lại mất ngủ Hứa Đào dứt khoát đánh thức bé: “Tiểu Nam, tỉnh, chúng ta đến nhà rồi”.
Tiểu Nam nhấp nháp cái miệng nhỏ, đôi mắt mờ mịt tỉnh ngủ. Triệu Vệ Quốc từ lối đi xuống xe ba bánh vươn tay bế tiểu gia hỏa, anh tính cho bé xuống tự đi nhưng nhìn thấy không có tinh thần liền từ bỏ ý định.
Thời tiết tháng sáu, tháng bảy trời lâu tối nhưng lúc này cũng không tính là sớm, Hứa Đào xuống xe quan sát con hẻm cổ xưa, cách đó không xa có nhóm hài tử đang chơi trên bãi đất trống, người lớn thì dọn băng ghế nhỏ ngồi trước cửa nhà, phe phẩy quạt giấy vừa quạt vừa tán gẫu. Nhìn cảnh tượng này Hứa Đào nhớ đến hình ảnh những thập niên 80 mà trên TV vẫn thường chiếu.
Giờ khắc này cô mới sáng tỏa một lần nữa là mình hoàn toàn xuyên sách.
“Chúng ta ở chỗ này?” Hứa Đào nghi hoặc đi theo Triệu Vệ Quốc vào hẻm nhỏ sau đó dừng lại bên ngoài một tiểu viện, Triệu Vệ Quốc một tay ôm Tiểu Nam một tay mò trong túi lấy chìa khóa đưa cho Hứa Đào mở cửa.
“Ân”
Hứa Đào tiếp nhận chìa khòa từ tay Triệu Vệ Quốc mở ra cánh cửa ngay trước mặt, bên trong giống như một căn nhà trệt nhỏ.
“Hai mẹ con ngồi nghỉ ngơi trước, chốc lát nữa anh đi mua cơm chiều”
Bạn cần đăng nhập để bình luận