Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 572. Tiếp thu 3

Bác sĩ nhìn Triệu Lệ Nam ở cùng Hứa Đào, rất kinh ngạc, nếu không phải mặt mũi Triệu Lệ Nam non nớt, sợ là bác sĩ cũng phải hiểu lầm.
“Mẹ, mẹ chậm một chút.” Triệu Lệ Nam đỡ Hứa Đào đi, lúc Hứa Đào xuống cầu thang, đối với Triệu Lệ Nam mà nói đơn giản giống như ra pháp trường, mỗi một bậc thang đều đi khiến tim gan cậu bé phát run.
Mẹ cậu thật sự dũng mãnh, dũng mãnh khiến cậu bé vô cùng lo lắng, em trai sau này cũng dũng mãnh không vừa.
“Yên tâm, mẹ không sao.” Hứa Đào ôm cái bụng năm tháng, cũng coi như là đi nhanh như bay.
Các kiểu triệu chứng của thai kỳ cô ấy đều không có, đừng thấy đã năm tháng rồi, cân nặng cũng không tăng nhiều lắm, đứa trẻ cũng lớn lên khỏe mạnh, không thể không nói tình trạng rất tốt.
“?” Triệu Lệ Nam cảm nhận được sâu sắc cảm giác nứt ra.
Mẹ già, đó là mẹ nghĩ như vậy, đứa con trai này nhìn thấy trái tim cũng giống như đang ngồi tháp rơi tự do, chợt lên cao chợt xuống thấp, rất nguy hiểm.
Cậu bé càng lớn lên coi như càng có thể cảm nhận được sự khổ sở của người cha Triệu Vệ Quốc.
Bản thân Hứa Đào thật sự không cảm thấy thay đổi quá nhiều, sau khi mang thai, phản ứng của người trong nhà dường như tương đối lớn, đều nhắc nhở cô thật sự mang thai, bản thân cô cũng không có cảm giác mang thai rõ ràng.
Hơn nữa Hứa Đào cũng không nghĩ tới, Triệu Lệ Nam sẽ nghiêm túc như thế, sau khi biết Hứa Đào mang thai, cậu bé liền bắt đầu tiết kiệm tiền, chuẩn bị mua quần áo, mua đồ chơi cho em trai tương lai.
Mẹ Triệu cũng bắt đầu đan áo len, chăn nhỏ, tất nhỏ, giày nhỏ cho trẻ con.
Tay mẹ Triệu rất khéo léo, tất nhỏ, giày nhỏ, mũ nhỏ, những thứ đồ này đều đan vô cùng đáng yêu, có thể là vì biết Hứa Đào và Triệu Lệ Nam đều đang chờ mong con trai, mọi người cũng bắt đầu cảm thấy đứa trẻ Hứa Đào mang là một đứa con trai theo bản năng.
Mà theo thời gian trôi đi, bụng của Hứa Đào cũng dần dần lớn lên.
Người nhà họ Triệu cũng bắt đầu chuẩn bị tên cho đứa trẻ, cha Triệu tôn sùng, theo thế hệ của thôn nhà họ Triệu, của quê nhà, trong thời đại này là chữ Lệ.
Chữ Lệ này, nếu là con trai trái lại còn rất tốt, Triệu Lệ Bắc? Tiểu Nam, Tiểu Bắc, Hứa Đào cảm thấy rất thích hợp, nghe giống như tên của anh em.
Tất cả mọi người trong nhà đều đang nghĩ tên của con trai, duy nhất Triệu Vệ Quốc buồn rầu suy nghĩ tên con gái.
Anh đã từng nghĩ, nếu là con gái, thì không cần dựa theo thế hệ, có thể lấy một cái tên đáng yêu, tên mụ mềm mại.
Nhưng ý nghĩ này, Triệu Vệ Quốc rất thức thời không dám nói nhiều, nhưng lúc anh đang ở phòng sách viết xuống một đống tên con gái, lại bị Hứa Đào nhìn thấy.
“Đường Đường, Miên Miên, Quai Quai, Bảo Bảo, Bối Bối,...” Hứa Đào nhìn mấy từ láy đó, đầu óc ù đi.
“Đây là cái gì?” Hứa Đào nghiêng đầu hỏi Triệu Vệ Quốc.
“Tên mụ anh nghĩ cho đứa trẻ.” Triệu Vệ Quốc không kiếm cớ lừa gạt Hứa Đào.
Hứa Đào chớp mắt: “Những cái này cảm giác giống như là tên của con gái?”
“Ừm, anh cảm thấy có chuẩn bị không lo, mọi người đều muốn con trai, lỡ như là một đứa con gái thì sao?” Triệu Vệ Quốc mở miệng, anh nào dám nói, bản thân cảm thấy chính là một đứa con gái.
Trái lại Hứa Đào cũng không quá băn khoăn, đứa trẻ cô muốn là một đứa con trai, hy vọng con trai giống như Triệu Lệ Nam lúc nhỏ vậy, bánh bao nhỏ lanh lợi thông minh, nhưng nếu là một đứa con gái, kỳ thực cũng có thể.
Chỉ là suy cho cùng cô chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc bé gái nhỏ vừa mới sinh, nói thật, sở dĩ trước kia cô tình cảm cô đối với Triệu Lệ Nam sâu đậm như thế chính là vì, bản thân cô rất mong chờ một thân phận làm mẹ như vậy.
Lúc cô chưa xuyên sách, chuyện thường nghĩ nhất chính là, đột nhiên có một ngày có thể nhảy qua bước kết hôn, có một đứa con hơn hai tuổi, lược bớt bước mang thai, cũng lượt bớt đứa trẻ vừa mới sinh, không có cách nào giao lưu, ngày ngày đều muốn bỏ bớt bước, nói thật quá trình đi tiêu đi tiểu, Hứa Đào không có hứng thú chút nào.
Hứa Đào tưởng tượng không nổi quá trình đáng sợ đó, cũng rất sợ hãi.
Ngay cả hiện tại bản thân mang thai, cô nghĩ tới sau này đứa trẻ sinh ra, cô cũng có chút hốt hoảng.
Nhưng tình trạng của cô vẫn rất tốt, cũng không quá đắm chìm trong thân phận mang thai, mãi cho đến khi trên bụng lộ ra một vết rạn, cô mới khó chịu, sụp đổ.
Cô tắm xong, ở trong nhà tắm, nhìn thấy vết rạn, bản thân lặng lẽ khóc rất lâu.
Mỗi lần Hứa Đào đi tắm Triệu Vệ Quốc đều sẽ chú ý thời gian, hôm nay ở cửa nhà tắm đợi một lúc lâu, không đợi được người ra ngoài buộc phải cau mày gõ cửa.
“Hứa Đào? Em đã tắm xong chưa?” Triệu Vệ Quốc lên tiếng lo lắng hỏi.
“...” Hứa Đào nhìn cái bụng trong gương, còn có một vết rạn, nước mắt liền trực tiếp rơi lộp độp.
Cô thật sự là một thai phụ rồi, cũng có vết rạn rồi.
“Hứa Đào?” Triệu Vệ Quốc trong nháy mắt liền sốt ruột, đưa tay nắm tay cầm cửa nhà tắm.
Sau khi Hứa Đào mang thai, căn bản đi tắm đều không khóa cửa, chính là vì phòng ngừa lỡ như.
Trong nhà tắm, Hứa Đào đang mặc quần áo tơ tằm nhỏ mỏng manh, đang vén váy ngủ lên, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, lúc nghe thấy mở cửa, cô quay đầu mắt ửng đỏ thút thít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận