Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 52. Trằn trọc khó ngủ 2

"Ừ, nghe thấy tiếng động thì thức dậy" Dương Thành phát triển nhanh nhưng cũng kèm theo đó là hỗn loạn, ở đường Thủy Ấm, hẻm Lão Bát này cũng coi như dân cư, trị an tương đối tốt. Tuy nhiên phụ cận chung quanh nửa đêm thường phát sinh ẩu đả, trộm cướp hoành hành...
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Vệ Quốc căn dặn Hứa Đào đóng chú ý đóng cửa cẩn thận vào trời tối.
"À!" Hứa Đào gật đầu cho có lệ, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông.
Ánh đèn ở nhà chính tỏa ra nhàn nhạt nên tự nhiên cô cũng thấy được cơ bụng của người đàn ông này cũng đủ cho người ta thét chói tai, không phải là loại cơ bắp khoa trương như mấy người ở phòng tập thể dục nhưng cũng đủ gây áp lực cho phái nữ.
"Anh đem nước trong bình thủy đổ ra rửa chân cho Tiểu Nam đi" Hứa Đào mỗi ngày tắm rửa xong , trước khi đi ngủ đều nấu một bình thủy nước ấm.
"Được" Triệu Vệ Quốc đi đến phòng bếp.
Kỳ thật anh cũng phát hiện Hứa Đào tránh né ánh mắt mình, âm thầm có chút buồn cười, không phải anh cố ý để trần mà Dương Thành quá nóng, mùa hè lại không có quạt, anh một mình ngủ nên đương nhiên sẽ cởi trần ngủ.
Lúc nảy nghe tiếng động anh bật dậy liền không có kịp suy nghĩ mặc áo, còn định trở về phòng mặc chỉnh chu rồi mới quay lại nhưng thấy ánh mắt tránh né của Hứa Đào anh quyết định không mặc nữa.
Đây cũng là ý hay nha, cho cô thấy trước để có thời gian thích ứng, về sau dễ dàng cho hai người thân mật hơn.
Triệu Vệ Quốc dựa theo phân phó của Hứa Đào, đổ nước trong bình thủy ra, pha thêm nước lạnh để cho ấm rồi rửa chân sạch sẽ cho Tiểu Nam.
Hứa Đào ôm Tiểu Nam, lúc nảy mới đi tiểu thì tỉnh như sáo, giờ rửa chân lại phát hiện tiểu gia hỏa ngủ gà ngủ gật, lúc này cái đầu nhỏ dựa vào lòng ngực Hứa Đào ngủ ngon lành.
Hứa Đào tự rửa chân cho Tiểu Nam, tận lực đem tầm mắt của mình cúi thấp xuống, đồng thời cũng nhắc nhở Triệu Vệ Quốc một chút kiệt tác của anh tắm cho Tiểu Nam hồi chiều, sau đó cô ôm Tiểu Nam về phòng, lúc đi đến phòng khách không biết ma xui quỷ khiến gì mà Hứa Đào nhịn không được nói: "Về sau lúc ở nhà anh có thể hay không nên mặc thêm quần áo vào!"
"Được!" Triệu Vệ Quốc thật sự không nhịn được cười đáp ứng.
Hứa Đào nghe âm thanh người đàn ông phía sau cười khẽ liền tăng tốc bước chân về phòng lập tức ảo não cắn môi.
"Quân bĩ!" Hứa Đào làm động tác mắc ói, sau đó nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.
Triệu Vệ Quốc bình thản đem cái chậu nước đi ra ngoài đổ, tâm tình sung sướng trở về phòng, còn hừ một cái cười nhỏ.
Hứa Đào nằm trên giường nghe được tiếng hừ của Triệu Vệ Quốc bên ngoài, lại cảm thấy tức mình lăn lộn một hồi.
Hai ba tiếng đồng sau, mặt trời bên ngoài mọc lên, Triệu Vệ Quốc vẫn sinh hoạt long hổ như trước, thức sớm rời giường tập thể dục. Hứa Đào bị Tiểu Nam nháo một trận, sau đó mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, nghe tiếng vang bên ngoài biết Triệu Vệ Quốc rời giường tập thể dục cô cũng không tiếp tục nằm nữa.
Nằm nhiều quá cơ thể cũng mệt, Hứa Đào vươn vai rời giường làm bữa sáng.
Cô nhanh nhẹn vo gạo nấu cháo, từ trong cái bình lấy ra hai hột vịt muối, đồng thời kêu Triệu Vệ Quốc ra cửa mua mấy cái bánh quẩy nữa là bữa sáng như vậy hoàn chỉnh.
Tiểu Nam không có dậy sớm, tiểu gia hỏa còn đang say giấc trong phòng, trên bàn cơm chỉ có Hứa Đào cùng Triệu Vệ Quốc.
Vì hành động tối qua của Triệu Vệ Quốc khiến Hứa Đào một chút cũng không ngủ ngon, bây giờ cũng không có tự nhiên, toàn bộ quá trình uống cháo cô đều yên lặng cuối đâu ăn, trong đầu khẩn cấp lục lọi lại xem có đề tài gì để phá bỏ bầu không khí xấu hổ này không.
"Cái kia, gần đây anh có gửi điện báo về quê không?" Hành lý của cô cùng Tiểu Nam đều để quên trên xe lửa, cách liên hệ với quê quán cũng không có, bởi vậy mấy ngày nay không nghe tin tức gì ở quê.
"Đón xong em và Tiểu Nam là anh đã đi bưu cục gửi điện báo" Triệu gia thôn và Hứa gia thôn đều cùng huyện Phượng Hoàng của tỉnh ôn, đều nằm ở vùng nông thôn cằn cõi,thôn nào giàu hơn một chút thì sẽ gắn một máy điện thoại, nhưng Triệu gia và Hứa gia thôn thì không có, chỉ dựa vào điện báo với viết thư để liên hệ với người nhà.
Đó cũng bởi vì thời buổi này người rời quê đi xuyên tỉnh không có nhiều.
"Vậy anh có báo với nhà tình huống của chúng ta bên này chưa?"
"Không có nói, điện báo thì không thể nói hết một lượt được" Phí điện báo khá mắc và tính tiền dựa theo lượng từ, cũng chính vì thế bây giờ số người sử dụng điện báo cũng dần giảm. Thông tin truyền tin cũng không rõ ràng cũng khiến người trong nhà sốt ruột dữ lắm: "Hai ngày nữa anh viết thư nói rõ hơn!"
"Khi nào gửi thư anh nói với em một tiếng, em cũng muốn viết cho nhà mẹ đẻ phong thư, sẵn tiện anh giúp em gửi về một lượt luôn" Hứa Đào gắp một nửa hột vịt muối, vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi, từ Dương Thành gửi thư về quê phải mất bao lâu?"
"Từ Dương Thành gửi về quê là xuyên tỉnh, hẳn cũng mất khoảng mười ngày, nếu số lượng thư ít thì lại càng lâu hơn!" Ở phương diện thư tín Triệu Vệ Quốc dày dặn kinh nghiệm.
Ở Dương Thành bên này tham gia quân ngũ mười mấy năm nên thường xuyên gửi thư về quê, có đôi khi mất bảy tám ngày là tới, nhưng cũng có lúc mất gần cả tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận