Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 696. -

Trong phòng cha Triệu đầy tiếng khóc thút thít, đám người Hứa Đào và Tần Dục Nhu đứng ở cửa, trong lòng mỗi người cũng rất khó chịu.
Chữ “Chết” này cuối cùng vẫn là sự kiềm chế nặng nề.
Một khi con người qua đời, thật sự không có gì cả, ngay cả hình ảnh và ký ức của người sống đều sẽ phai nhạt dần theo thời gian, điều này thật sự rất tàn khốc.
“Chúng ta đi bàn bạc tang sự với chú bác trong thôn, xem thể cần chuẩn bị cái gì.” Hứa Đào chịu đựng tâm trạng khó chịu nói.
“Ừm.” Tần Dục Nhu gật đầu.
Hứa Đào và Tần Dục Nhu dù là quan hệ chị em bạn dâu, nhưng nhiều hơn là bà chủ và nhân viên, riêng tư cũng thuộc về bạn bè phù hợp, thậm chí Hứa Đào từng cho rằng, sau khi Tần Dục Nhu và Triệu Vệ Cường kết hôn, quan hệ đôi bên có thể sẽ thay đổi, sự thật lại không có, mấy năm nay hai người sống chung vô cùng hòa thuận.
Đám người Hứa Đào bắt đầu bận rộn, bầu không khí bi thương trong phòng cũng khiến người ta đau đầu.
Sự ra đi của cha Triệu, ngay cả mấy đứa trẻ đời thứ ba trong nhà, cũng ào ào tụ lại cùng nhau yên lặng khóc, Triệu Lệ Bắc và Liêu Sơ Nhất thật sự không hiểu, nhưng đứa trẻ nhìn thấy chị gái Triệu Lệ Noãn khóc đến thảm thương, cũng khóc theo.
“Chị gái, đừng khóc đừng khóc, Bắc Bắc bảo vệ chị.” Triệu Lệ Bắc tiến đến bên cạnh Triệu Lệ Noãn mềm mại nói, cậu bé nhỏ nhắn mang thái độ của người đàn ông.
“Ùm ùm, có Nhất Nhất.” Liêu Sơ Nhất ở bên cạnh cũng vỗ cãi ngực nhỏ theo.
“Oa…” Triệu Lệ Noãn khóc càng mất khống chế, cô bé ôm Triệu Lệ Bắc, nước mắt nước mũi đều quẹt trên áo em trai: “Bắc Bắc, về sau chúng ta không có ông nội nữa.”
“Ông nội đang ở trong phòng.” Triệu Lệ Bắc chỉ cái tay nhỏ vào phòng.
Triệu Lệ Noãn chỉ lắc đầu khóc, cô bé cũng không giải thích với em trai và em gái nhỏ.
Ngô Học Văn là đứa lớn nhất trong đám trẻ đời thứ ba, tâm trạng cậu ấy cũng ổn định nhất, dù cũng bi thương, nhưng suy cho cùng cũng tốt một chút, dẫu sao cậu ấy đã từng trái việc cha Ngô qua đời, cũng từng trải nghiệm mùi vị mất đi người thân nhất.
Triệu Lệ Nam, Triệu Lệ Noãn còn có Triệu Lệ Bắc và Liêu Sơ Nhất nhỏ nhất, toàn bộ đều là lần đầu tiên trải qua cái chết của phụ huynh trong nhà, Triệu Lệ Bắc và Liêu Sơ Nhất lờ mờ còn chưa hiểu cái chết là gì, chỉ là trông coi ở bên cạnh chị gái Triệu Lệ Noãn, mờ mịt ở cùng chị gái.
Bản thân Triệu Lệ Noãn khóc còn mang theo hai đứa nhỏ khóc cùng, Ngô Học Văn bế tắc, chỉ có thể phụ trách đau đầu dỗ dành.
Tâm trạng Triệu Lệ Nam cũng vô cùng suy sụp, cậu đã qua cái tuổi không hiểu chuyện từ lâu, Triệu Lệ Noãn có thể còn đỡ một chút, nhưng Triệu Lệ Nam rõ ràng đau khổ hơn nhiều.
Trong một đám trẻ, tình cảm của Triệu Lệ Nam với cha Triệu là sâu đậm nhất không thể nghi ngờ chút nào, cậu cũng là đứa trẻ được cha Triệu yêu thương nhất, từng được bế nhiều lần nhất.
Sự ra đi của cha Triệu, là lần đầu tiên Triệu Lệ Nam đối mặt với cái chết, cảm nhận được người thân rời đi ở khoảng cách gần, cậu thấy em gái khóc, cũng không thể đi dỗ, chỉ lặng lẽ ngồi ở phòng khách trong nhà, nhìn vị trí cha Triệu thích ngồi trước đây, ánh mắt bi thương, đau xót nhìn chỗ ngồi dành riêng đó.
Toàn bộ người nhà họ Triệu rất bi thương, Triệu Vệ Cúc và Triệu Vệ Lan khóc đến mức gần như ngất xỉu, phụ nữ tốt ở điểm này, lúc đau lòng khó chịu không cần che giấu, có thể mặc sức khóc ra.
Tất cả mọi người đều rất đau lòng, cũng có thể lộ ra sự đau lòng, Triệu Vệ Quốc cũng khó chịu, nhưng cũng vì là anh cả trong nhà, lúc bi thương còn phải kiên trì lo liệu tang sự rườm ra.
Tang sự ở tỉnh Ôn bên này vô cùng rườm rà, sớm đã chuẩn bị xong quan tài, áo liệm, di ảnh, huyệt mộ,... của cha Triệu, những chuyện khác, người trong dòng họ ở thôn,... sẽ giúp xử lý, nhà họ Triệu chi tiền, người trong dòng họ ở thôn sẽ ra sức, tiệc tang lễ cũng sắp xếp rất suông sẻ.
Tang sự của cha Triệu tổ chức rất long trọng, người trong thôn nhà họ Triệu hầu như đều đến, ngay cả trưởng thôn tiền nhiệm Triệu Kim Nhuệ cũng đến giúp đỡ mấy ngày.
Mà ở lúc tất cả mọi người đều đau lòng bận rộn, mẹ Triệu lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta lo lắng.
Tỉnh Ôn bên này làm tang lễ, vợ là người không cần túc trực bên linh cữu, cũng vì thế mẹ Triệu một mình ở trong phòng trên lầu cả ngày, bà yên lặng nghe diễn tấu sáo và trống tổ chức tang lễ dưới lầu, những bài nhạc tang đó bà đã từng nghe vô số lần.
Mẹ Triệu giống như đã mất đi linh hồn, cũng mất đi trụ cột cuộc sống, giống như ao tù nước đọng, tâm trạng không lay động chút nào, thậm chí cũng không giống như người già mất đi chồng chút nào.
Mà ở thời gian này Triệu Vệ Lan đã đưa cơm trưa lên lầu cho bà, mẹ Triệu liếc nhìn một cái cũng không ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận