Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 317. Cười 2

Hứa Đào chỉ có thể tiếp tục đổ đậu nành và thêm nước vào cối, Triệu Vệ Lan thì xách thùng và một cái bàn chải nhỏ, quét sữa đậu và bã đậu từ cối đá ra, quét vào trong thùng.
“Mẹ, mẹ đã nhìn thấy đối tượng của Vệ Ny chưa? Người như thế nào?” Triệu Vệ Lan vừa quét cối đá vừa hỏi mẹ Triệu.
Cô ấy cũng quan tâm đến tình hình của Triệu Vệ Ny nhà bên cạnh, hôm nay Triệu Vệ Ny đính hôn, cũng không biết rốt cuộc người đó như thế nào.
“Haizz.” Mẹ Triệu nghe thấy Triệu Vệ Lan hỏi, nhớ tới đối tượng của Triệu Vệ Ny, dù trong nhà mình cũng là dạng bình thường, nhưng cũng không nhịn được thở dài một tiếng vì Triệu Vệ Ny.
“Mẹ?” Triệu Vệ Lan ngờ vực chớp mắt.
“Đối tượng đó của con bé! Tuổi tác hơi lớn, nhìn cũng không lanh lợi lắm, cha mẹ của con bé Vệ Ny cũng không biết nghĩ thế nào, một đứa con gái ngoan ngoan, sao lại tìm cho nó một người như thế, còn là người ở chỗ Lý Sơn, sau này thực sự phải gả đến khe núi đó cả đời khổ rồi.” Mẹ Triệu cảm thấy khổ, cũng cho rằng tuổi tác đối tượng của Triệu Vệ Ny lớn.
“Vậy phải làm sao?” Triệu Vệ Lan có chút đau lòng cho chị em nhỏ của mình.
Mẹ Triệu nói chuyện, tiếp tục quay cối, bà cũng thấy con bé Triệu Vệ Ny đó đáng thương, từ nhỏ ngay cả một bộ đồ mới cũng chưa từng được mặc.
“Có thể làm thế nào? Cha mẹ bảo gả cho người ta, sắp xếp hôn sự cho con, còn cho con chọn sao?” Giọng nói mẹ Triệu vừa bình thường vừa nhẹ nhàng.
“...” Triệu Vệ Lan mím môi không nói chuyện.
Triệu Vệ Quốc đi ra từ phòng của Triệu Vệ Cường, cha Triệu nhìn thấy Triệu Vệ Quốc, ánh mắt nhìn Triệu Vệ Quốc cũng lộ vẻ lo lắng về tình hình của Triệu Vệ Cường.
“Không sao.” Triệu Vệ Quốc lắc đầu.
Lúc này cha Triệu mới thở phào một hơi, cầm cái tẩu tiếp tục hút thuốc.
“Mẹ cối đá nặng, để con quay.” Triệu Vệ Quốc nhìn thấy mẹ Triệu và Hứa Đào đang xay đậu nành, anh liền đi qua tiếp tay giúp đỡ.
“Không cần, con đi nghỉ đi, tự mẹ làm.” Mẹ Triệu xua tay từ chối.
Mẹ Triệu mang đầy đủ nét đặc trưng của phần lớn phụ nữ trung ở tỉnh Ôn, cũng không thích sai con cái làm việc cho lắm.
“Không sao, mẹ, để con.” Triệu Vệ Quốc lại đưa tay kiên quyết, đàn ông sức lực lớn, quay cối cũng nhanh.
Hứa Đào nắm cái cối đá không nhúc nhích, nhưng ở trong tay Triệu Vệ Quốc giống như một món đồ chơi đơn giản, xay mấy cân đậu nành, rất nhanh đã xay xong, mẹ Triệu thấy thời gian vẫn còn sớm, liền vội đến nhà bếp nhóm lửa, lọc bã đậu nành, làm ra đậu hũ.
Còn trưởng thôn Triệu Kim Duệ cũng không dây dưa, về nhà liền lập tức lấy hai trăm đồng gửi qua.
Cha Triệu nhìn hai trăm đồng trên bàn lại rơi vào trầm tư, Triệu Vệ Quốc xay đậu hũ xong, liền bắt đầu chẻ củi trong sân, nhìn thấy trưởng thôn Triệu Kim Duệ gửi tiền qua dường như không chút do dự, cảm thấy hơi mờ ám.
Hai trăm đồng này của Triệu Kim Duệ, bồi thường quá tình nguyện rồi, có một kiểu cảm giác muốn nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa.
Sẽ vì nguyên nhân gì đây? Triệu Vệ Quốc vừa suy nghĩ vừa chẻ củi, có lẽ ngày mai đi thị trấn nghe ngóng thử, thì có thể biết được đáp án.
Hứa Đào và Triệu Lệ Nam đều thích ăn đậu hũ, nhìn thấy mẹ Triệu bận rộn trong nhà bếp, Hứa Đào liền dẫn cậu bé đến nhà bếp phụ giúp, nói là giúp đỡ, nhưng thực ra không giúp được gì hết, chỉ là sốt ruột đợi ăn một bát đậu hũ ngọt ngào nóng hổi.
Mẹ Triệu quả không hỗ là người phụ nữ nông thôn của thế hệ đi trước, mở nồi ra, một nồi đậu hũ vừa trắng vừa trơn bóng.
“Mẹ ơi, trăng trắng, ngon quá.” Triệu Lệ Nam đã quên mất tên của đậu hũ, cậu bé chỉ nhớ đậu hũ trăng trắng trong nồi này vô cùng ngon, được Hứa Đào bế lên, vẻ mặt lập tức thèm thuồng, còn liếm môi một cái.
“Tiểu Nam thích ăn đậu hũ ư? Bà nội lấy cho con một bát.” Mẹ Triệu cười híp mắt lấy một hũ đường cát trắng đến, cũng lấy một cái bát to.
“Mẹ, con cũng muốn ăn.” Triệu Vệ Lan nghe mùi thơm cũng đi vào làm nũng.
Hứa Đào mỉm cười: “Mẹ, con cũng muốn.”
“Ăn, đều ăn, dù sao cũng làm nhiều.” Phiền muộn của cả buổi chiều, tại lúc nhìn thấy mấy đứa trẻ ồn ào thèm ăn, cuối cùng mẹ Triệu cũng cười, trả lời cưng chiều.
“Mẹ ơi, cho nhiều đường.” Triệu Lệ Nam nhìn một bát đậu hũ to, lại nhìn Hứa Đào thêm đường cát trắng, đứng bên cạnh nhất thời sốt ruột gọi, hận không thể để Hứa Đào đổ cả hũ đường cát trắng vào trong bát hết, trực tiếp ăn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận