Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 517. Kinh hỉ 4

Trong nháy mắt Hứa Đào dùng tốc độ chạy mà bình thường sẽ không dễ dàng thể hiện ra, nhẹ tay nhẹ chân quay lại đứng bên cạnh tường, sau đó tiếp tục lắng tai nghe lén cuộc đối thoại.
“?” Nụ cười trên mặt Diệp Chấn Hoa trong nháy mắt vụt tắt, anh ta ngẩng đầu nhìn nữ y tá động tác cực kỳ chậm chạp, lại cúi xuống nhìn về phía đứa trẻ trong lòng.
“Cô nói cái gì?” Thực ra Diệp Chấn Hoa đã nghe rõ rồi, nhưng lại cảm thấy mình nghe sai theo bản năng.
Con trai anh ta đang bế sao có thể là con gái được? Không thể nào! Cân nặng ba ký tư mập mạp như vậy, sao có thể là con gái, hơn nữa dáng dấp đứa trẻ này chính là con trai!
“Đứa trẻ vợ ngài sinh là một bé gái, không phải bé trai.” Y tá lập lại một lần nữa, thái độ nghiêm túc, hoàn toàn không phải trêu đùa.
“Không thể nào!” Diệp Chấn Hoa lắc đầu.
Diệp Chấn Hoa từ chối tin tưởng lời của y tá, tự lừa mình dối người, rõ ràng đứa trẻ anh ta đang bế chính là một bé trai mập mạp.
Nếu là một bé gái, thì rõ ràng trước khi Trần San San chưa sinh đứa bé ra, đã từng hỏi bác sĩ, chẳng phải bác sĩ cũng nói là một bé trai sao.
Cho nên sao có thể biến thành con gái được, dù thế nào Diệp Chấn Hoa cũng không chịu tin, thậm chí trong đầu còn có các loại tưởng tượng, có phải có người cũng giống anh ta, chờ mong một đứa con trai, kết quả đứa trẻ sinh ra lại là con gái, liền tráo con trai của anh ta đi rồi?
“...” Y tá nhỏ có chút bất lực.
Cô ấy đã nói hai lần, sao cứ cố chấp không tin thế?
Diệp Chấn Hoa cau mày, trong lúc suy nghĩ lung tung, cũng đặt đứa trẻ trong lòng xuống cái ghế bên cạnh, đưa tay tháo cái chăn nhỏ bọc trên người đứa trẻ ra.
“Này, ngài làm gì vậy? Đứa trẻ vừa sinh ra, không thể bị lạnh.” Y tá nhỏ đoán được Diệp Chấn Hoa muốn làm gì, cô ấy hoảng sợ muốn ngăn lại, nhưng cũng không đủ nhanh.
Diệp Chấn Hoa đã mở chăn ra, nhìn thấy giới tính của đứa trẻ, là con gái!
Diệp Chấn Hoa hoàn toàn sụp đổ, sắc mặt đen thui, đứng dậy vội đi lùi lại, giống như đứa trẻ trên ghế là một vật đáng sợ, anh ta lắc đầu, còn không dám tin sẽ là một bé gái.
“Không thể nào.” Diệp Chấn Hoa lắc đầu, nhanh chóng phản ứng lại, sải bước đến tùy tiện cái chăn nhỏ của đứa trẻ lại bế nó lên, xoay người nhét vào trong tay y tá ở bên cạnh.
“Chắc chắn các cô đã nhầm rồi, con của tôi là con trai, đây không phải con trai tôi.” Diệp Chấn Hoa, giọng nói cũng bắt đầu tức giận.
“Có phải các cô muốn tráo đổi con trai tôi, cho nên giấu thằng bé đi rồi? Nhanh chóng bế đứa trẻ này đi cho tôi, trả con trai tôi lại cho tôi, bằng không các cô không xong với tôi đâu.” Diệp Chấn Hoa gào thét, giọng nói càng ngày càng lớn, phía sau dường như đều là dùng kiểu quát tháo để nói hết.
Một khắc trước anh ta vẫn đang ngạc nhiên vui mừng vì có con trai, nhưng giờ phút này dường như bị ngâm trong nước đã lạnh lẽo vậy.
Sao có thể là con gái, rõ ràng là con trai mà.
Phụt khì khì! Hứa Đào đứng bên cạnh sau khi nghe thấy Diệp Chấn Hoa sụp đổ, chịu đựng cắn môi lén cười.
Hahaha, thật sự thật sự là quá buồn cười, cái này chắc chắn là sự cố buồn cười nhất năm nay.
Vứa nãy suýt chút nữa cô còn tưởng rằng giấc mộng của Diệp Chấn Hoa thật sự đã thành sự thật rồi, cũng chuẩn bị về nhà, sự thất vọng trong khoảnh khắc đó, thật sự rất khó có thể hình dung được bằng lời nói.
Kết quả lại nghe thấy y tá mở miệng nói là nhầm lẫn, căn bản không phải là con trai, đứa trẻ người ta bế ra là con gái, là Diệp Chấn Hoa không hỏi rõ ràng, bế đứa trẻ gọi con trai mập mạp, tự anh ta tượng giới tính đứa trẻ.
Hiện giờ biết được là con gái, trả lại cho y tá, còn đòi y tá người ta giao con trai anh ta ra.
Giao cái gì chứ! Con của anh là con gái! Hahaha!
“Ngài Diệp, trong phòng sinh chiều ngày hôm nay chỉ có một sản phụ sinh con, cũng chỉ có một bé gái này!” Y tá mở miệng tốt bụng giải thích, nhưng giọng nói cũng dần toát ra lửa giận.
Làm y tá đi làm ở bệnh viện đã lâu, cô ấy bế trẻ con ra khỏi phòng sinh vô số lần, biết được là con gái, có người thất vọng, có người tức giận, người chửi ầm lên cũng nhiều.
Nhưng người dường như không chịu tin giới tính đứa trẻ, còn nghi ngờ bọn họ muốn tráo nó đi giống như Diệp Chấn Hoa, đây chắc chắn là lần đầu tiên từ trước đến nay.
“Sao có thể, con tôi chính là con trai.” Giọng điệu Diệp Chấn Hoa chắc chắn.
Đôi mắt cũng nhìn chằm chằm đứa trẻ được y tá bế, anh ta lắc đầu, dường như chỉ cần anh ta không thừa nhận, con trai vẫn là con trai, sẽ không biến thành con gái.
Chậc chậc chậc! Trong góc tường bên cạnh, sau khi cảm nhận được sự tuyệt vọng của Diệp Chấn Hoa, biết anh ta lại sinh được con gái, cả người Hứa Đào đều sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận