Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 90. Em trai Thạch Đầu xảy ra chuyện 1

Kỳ thật cô biết bé là đứa nhỏ thích sạch sẽ, mỗi lần chơi cùng tiểu đồng bọn ở hẻm về là rửa tay ngay, lần này nhất định là bé cố ý đây này.
“A” Tiểu Nam a một tiếng rồi đi đến khăn lông bên cạnh lau khô tay, sau đó ngay đầu lại: “Đã rửa sạch sẽ!”
“Ân, Tiểu Nam nhà chúng ta là đứa nhỏ sạch sẽ nha” Hứa Đào cười cúi xuống hôn bé một cái thành trấn an đứa nhỏ, một cái hôn liền có thể hóa giải sự bất mãn của bé.
“Được rồi, Tiểu Nam đi chơi đi” Thấy tiểu gia hỏa vui vẻ liền kêu bé đi ra ngoài chơi.
Tiểu Nam ở nhà cô thật sự không thể tập trung viết tiểu thuyết được.
Được Hứa Đào cho chesp đi chơi, tiểu gia hỏa vui vẻ hớn hở nhảy chân sáo đi ôm hộp quả cầu thủy tinh mới mua ra cửa chơi.
Tiểu Nam ôm quả cầu thủy ra tới cửa thấy Thạch Đầu ngồi đó nghi hoặc dò hỏi: "Anh Thạch Đầu làm sao vậy?" Ngày thường chỉ cần Tiểu Nam mang đồ chơi mới ra là cả đám đều vui vẻ.
Hôm nay ra tới thấy Thạch Đầu cầm đầu tiểu đồng bọn ngồi dưới mái hiên phát ngốc, Thạch Đầu còn dựa đầu vào tường ngủ gà ngủ gật.
"Ai, buồn quá, em trai của anh thật phiền" Thạch Đầu buồn ngủ nheo nheo mắt, từ khi em trai được sinh ra nó liền phát sầu, bây giờ nhìn xe đồ chơi hay thứ gì khác nó không có hứng thú như trước.
"Thật muốn đem nó ném đi" Thạch Đầu uể oải không có tinh thần nói.
Thạch Đầu trước kia không nghĩ tới em trai thích khóc như vậy, đụng cái là khóc, đói cũng khóc, khóc bất cứ lúc nào một chút cũng không đáng yêu.
"Em trai không thể ném" Tiểu đồng bọn sôi nổi khuyên Thạch Đầu, ngăn cản cái ý niệm này của nó.
Tiểu Nam cũng đi theo gật đầu phụ họa
"Biết rồi" Thật sự khiến Thạch Đầu quá phiền phức.
"Oa oa oa........." một đám đang ngồi nói chuyện chưa bao lâu thì nhà Thạch Đầu vang lên tiếng khóc thât thanh.
"Lại khóc!A! Thật phiền!" Thạch Đầu nhăn mặt che hai lỗ tai lại, không muốn nghe âm thanh của trẻ sơ sinh.
"Ân, em trai anh Thạch Đầu khóc" Tiểu Hoa duỗi cổ nhìn về phía nhà Thạch Đầu sau đó lẳng lặng nói.
"Chắc chắn là vậy luôn!" Thạch Đầu chống cằm, nguyên hẻm này có đứa nhỏ nào thích khóc như em trai nó đâu.
Em trai nó mỗi ngày đều khóc, ban ngày khóc, tối cũng khóc đến nổi khó ngủ không được, haizz nó thật đáng thương mà.
"Em trai còn nhỏ, lớn lên liền hết khóc" Tiểu Hoa là bé gái nên nói rất nhẹ nhàng, thiện ý, còn vỗ vai trấn an Thạch Đầu.
Thạch Đầu phất tay buồn bực không muốn suy nghĩ thêm về em trai nó, cả người dựa vào tường tiếp tục ngủ gật.
Phạm Thu Mai sinh xong đứa nhỏ mấy ngay nay không có nghỉ ngơi gì, Tôn Đồng Hải cũng vậy, Thạch Đầu cũng không ngủ được bởi vì đứa nhỏ cơ hồ đều khóc không phân biệt ngày đêm.
Mà kế bên là nhà họ Lâm, thời buổi này tường không cách âm, nhà họ Lâm vẫn là nhà lầu kiểu xưa cũ, cửa sổ rách tung tóe, hàng xóm có động tĩnh gì đều nghe hết
Con trai Phạm Thu Mai mỗi ngày đều khóc nháo khiến bà Lâm chịu hết nổi.....
Bang bang bang........
Bà Lâm mặt mày đen thui, cầm một cây củi to, một cai thau nhôm, lấy ra cái ghế nhỏ đứng lên để thau nhôm sát bức tường gõ bang bang, âm thanh đặc biệt vang.
"Khóc khóc khóc, suốt ngày khóc ồn muốn chết, sao không ném vào nhà WC cho nó chết quách đi, đỡ phải làm phiền người ta" Bà Lâm đứng phía tường nhà mình gõ gõ đồng thời lớn tiếng chửi rủa.
Phạm Thu Mai nằm trong phòng ngủ, cô hiện tại đang ở cử, nghe con trai khóc cô cũng hết sức đau đầu, rõ ràng con trai nhỏ lần này cô bỏ thời gian săn sóc hơn Thạch Đầu hồi đó mà. Hồi đó Thạch Đầu cơ hồ ăn rồi ngủ, cô cho rằng nuôi đứa nhỏ thật dễ chẳng có vấn đề gì nên mới tưởng sinh đứa thứ hai, ai dè đứa thứ hai lại thích khóc.
Em bé tuy nhỏ nhưng tiếng khóc đặc biệt vang, Phạm Thu Mai bị đứa nhỏ khóc tra tấn đến lợi hại.
Phạm Thu Mai thở dài, bế con trai lên vạch tả lót ra kiểm tra phát hiện đứa nhỏ tiểu ra, cô tính đổi tả lót cho đứa nhỏ nhưng phát hiện trong phòng không có tả để sẵn, tất cả tả có nước tiểu đã để ngoài phòng, Tôn Đồng Hải vội vàng đi ra ngoài không có giặt, hoặc có thể là không muốn giặt.
Phạm Thu Mai lập tức sinh khí, đứa nhỏ cứ khóc ở bên cạnh, thời tiết lại nóng nực, cô sợ đứa nhỏ cảm mạo nên cầm một kiện quần áo lót mông đỡ cho đứa nhỏ, còn mình thì kêu Thạch Đầu về trông em để cô đi giặt đống tả lót phơi nắng.
Thời buổi này tả lót của con nít là được làm từ quần áo cũ, có thể sử dụng được nhiều lần..
Phạm Thu Mai đi đến sân, lại nghe cách vách truyền đến âm thanh lớn dữ dội dọa cô muốn rớt nửa cái mạng
“Oa………” Đứa nhỏ trong phòng cũng bị âm thanh dọa tới, ao một tiếng rồi im bặt không có âm thanh nào nữa.
Thật vất vả Phạm Thu Mai mới bình tĩnh trở lại, tim trong lồng ngực xém nhảy ra ngoài, không bao lâu lại truyền đến tiếng chửi rủa của bà Lâm.
Phạm Thu Mai thật sự không thể nhịn nổi, hướng về cách vách mà chửi lại, trong tay còn bắt lấy cái tả thay cho con trai, không nghĩ ngợi cầm lấy tả dơ ném vào nhà cách vách: “Lão bà chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, dám dọa đến con trai ta xử đẹp ngươi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận