Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 601. Ăn hết 2

Thực ra Triệu Lệ Nam vẫn luôn rất thích ăn đồ ngọt, cộng thêm kích thích luyến tiếc của em gái Triệu Lệ Noãn, cô bé càng không nỡ để cậu ăn, nói muốn mang cho bạn học Tiểu Niên ăn, cậu lại không vui lòng.
Triệu Lệ Nam đứng dậy từ trên ghế sô pha đi thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, bánh ngọt nhỏ trong tủ lạnh chỉ còn lại ba cái, đưa tay lấy ra ngoài.
“Anh trai, đừng ăn.” Triệu Lệ Noãn nhìn thấy Triệu Lệ Nam mở tủ lạnh, lấy bánh ngọt ra, vội lắc đầu xua tay, lớn tiếng ngăn cản.
“Ha!” Triệu Lệ Nam cười khẩy, lấy bánh ngọt nhỏ một lần ngốn hết một cái.
“Anh trai.” Triệu Lệ Noãn giày cũng không mang, chân trần chạy về phía Triệu Lệ Nam.
Tốc độ Triệu Lệ Nam nhanh, ăn hết cái bánh ngọt nhỏ thứ hai, đối với lần thứ hai cắn xuống, ăn rất mạnh mẽ.
“A, anh trai, bánh ngọt của Noãn Noãn.” Hai tay Triệu Lệ Noãn đẩy chân của Triệu Lệ Nam, thấy hành vi xấu xa của anh trai Triệu Lệ Nam, cô bé sắp tức khóc rồi.
Cô bé phải để dành bánh ngọt cho Tiểu Niên, anh trai ăn mất hai miếng rồi, hu hu!
“Của anh.” Triệu Lệ Nam xuống miệng chẳng nể tình chút nào, cậu mới không thể để dành bánh cho đầu heo kia ăn, em gái thích ăn, cậu để dành cho cô bé ăn, nhưng cô bé muốn để dành cho đứa con trai khác ăn, nằm mơ đi!
Hứa Đào cũng có khống chế phân lượng bánh ngọt của Triệu Lệ Noãn, mỗi ngày nhiều nhất hai cái bánh ngọt nhỏ, giống y như không chế Triệu Lệ Nam ăn kẹo lúc nhỏ, một ngày sẽ không vượt quá hai cái.
Triệu Lệ Nam biết em gái thích ăn bánh ngọt, thường để dành phần của mình cho cô bé ăn, cậu cưng chiều em gái, trong lòng mẹ Hứa Đào biết rõ, nhưng trái lại cũng không nói gì nhiều.
Cậu tình nguyện cưng chiều em gái, Hứa Đào cũng sẽ mặc kệ.
Kết quả con bé này hay rồi, còn định để dành bánh ngọt đi dỗ đứa bé trai, ha, lúc Triệu Lệ Nam ăn bánh, lần đầu tiên ăn giận dữ như vậy, nghiến răng nghiến lợi như thế.
“Anh trai…” Triệu Lệ Noãn la to, Triệu Lệ Nam vẫn tuyệt tình ăn hết ba cái bánh ngọt nhỏ.
“Oa! Anh trai xấu!” Triệu Lệ Noãn rên la, nước mắt tủi thân cũng hiện lên trong hốc mắt, cái tay nhỏ còn đập xuống chân anh trai hai cái.
“...” Lúc Triệu Lệ Nam ăn xong, buồn bực trong lòng đã vơi đi một chút.
“Hu hu, không cần anh trai nữa.” Triệu Lệ Noãn rơi hai giọt nước mắt, tủi thân xoay người đi.
Lúc Triệu Lệ Nam nhìn thấy cải trắng rũ vai, cái miệng nhỏ mếu máo tủi thân xoay đầu đi ngồi xổm ở góc tường, vừa chột dạ vừa đau lòng.
Rất tốt, vì dỗ con heo nhỏ, dỗ đứa bé trai kia, không tiếc không cần anh trai nữa, còn ngồi xổm xuống góc tường!
Vậy ngồi xổm đó đi! Cậu mới không đau lòng!
“...” Trong phòng khách, bầu không khí của hai anh em có chút kỳ lạ.
“Hu hu…” Cô bé ngồi xổm trong góc tường, bả vai run rẩy mấy cái.
Triệu Lệ Nam ngồi trên ghế sô pha, lắng tai nghe tiếng thút thít nhẹ nhàng đó, răng đau tim cũng đau.
“Anh trai đói rồi, ăn của em hai miếng bánh ngọt nhỏ, em liền tức giận như vậy sao?” Triệu Lệ Nam đứng dậy thở dài đi qua, thấy cô bé ngồi xổm ở góc tường, đưa lưng về phía cậu, cậu liền không biết mở miệng như thế nào, đồng thời con đưa tay búng lỗ tai nhỏ của cô bé một cái.
“Hừ!” Triệu Lệ Noãn ngột ngạt, khó chịu phản kháng, ngồi xổm ở góc tường hoàn toàn phớt lờ người sau lưng.
Triệu Lệ Nam vừa khó chịu vừa hết cách, con gái tức giận không phân biệt tuổi tác, còn rất khó dỗ dành.
Triệu Lệ Nam không có kinh nghiệm gì, ngoài lúc nhỏ dỗ mẹ Hứa Đào ra, Triệu Lệ Noãn là người phụ nữ thứ hai cậu hao tổn tâm tư dỗ dành.
“Noãn Noãn, anh trai sai rồi, mua một cái bánh ngọt lớn đền cho em có được không?” Triệu Lệ Nam thỏa hiệp nhận lỗi.
Cậu biết vừa nãy bản thân hơi nóng nảy và tàn nhẫn, cậu thừa nhận, hiện tại chịu trách nhiệm dỗ dành, chỉ có thể lựa chọn bồi thường, mặc dù tâm bất cam tình bất nguyện.
Nhưng cô bé cứ đối xử với cậu như vậy, cậu cũng không nỡ chút nào.
“Hừ.” Cô bé vẫn không vui lòng, vô cùng giận dữ.
Lúc Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc về nhà liền nhìn thấy hai anh em cãi nhau, Triệu Lệ Nam đặt mông ngồi bên cạnh góc tường buồn rầu, Triệu Lệ Noãn cũng đặt mông ngồi trên sàn nhà, đối mặt với góc tường.
Nói thật, hình ảnh rất đáng yêu, rất thú vị, nhưng bầu không khí cũng rất kỳ lạ, vừa nhìn đã có thể nhìn ra hai anh em cãi nhau rồi.
Lạy chúa! Hứa Đào bất giác có chút buồn cười.
Hoàn toàn không ngờ tới, cưng chiều em gái điên cuồng, Triệu Lệ Nam cuồng em gái cũng sẽ có lúc chọc đến tiểu tổ tông.
Phải biết, cô bé Triệu Lệ Noãn này, đúng là được Triệu Lệ Nam cưng chiều, Hứa Đào mùa đông thỉnh thoảng quên mang vớ cho cô bé, đều có thể bị Triệu Lệ Nam trách móc.
“Hai đứa con làm gì vậy? Cãi nhau rồi sao?” Hứa Đào đi qua hỏi, giọng điệu hỏi thăm có chút cười trên nỗi đau của người khác.
“Mẹ.” Triệu Lệ Noãn nghe thấy tiếng, cuối cùng cũng quay đầu lại, cô bé đi qua phía Hứa Đào chực chờ muốn khóc, đưa cánh tay ra đòi bế, cái miệng nhỏ mếu máo vô cùng tủi thân.
Hứa Đào đưa tay bế cô bé lên, sau đó nghe cô bé ngọng nghịu tố cáo, nói Triệu Lệ Nam đã ăn ba cái bánh ngọt của cô bé.
“Mẹ, anh trai ăn bánh ngọt của Noãn Noãn, ăn hết rồi.” Triệu Lệ Noãn bĩu môi, lúc tố cáo xong, nước mắt liền tích đầy trong hốc mắt, cảm xúc tủi thân vô cùng rõ ràng.
Quá tủi thân rồi, ăn hết rồi, không còn gì nữa! Hết cách cho Tiểu Niên bánh ngọt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận