Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 251. Cảm thấy 2

Hứa Đào cởi giày cho đứa nhỏ, thả cậu đứng lên giường, lại lấy quần áo, nhưng cảm giác quần áo lại lạnh như băng, bây giờ là hơn chín giờ sáng, nhưng mà nhiệt độ vẫn rất thấp và rất lạnh.
"Mẹ lấy quần áo đi sưởi ấm rồi hãy mặc có được hay không, nếu không sẽ rất lạnh." Hứa Đào có thể tùy ý mặc quần áo lạnh, nhưng không thể để cho đứa nhỏ trực tiếp mặc vào quần áo lạnh như vậy được.
Trong gian nhà chính nhà họ Triệu bày một cái lồng hơ lửa đan bằng trúc, cầm quần áo khoác lên cái lồng để sưởi một hồi thì sẽ nóng hổi, mặc cũng thoải mái.
"Mẹ ôm Tiểu Nam." Triệu Lệ Nam có thể bởi vì trước kia tỉnh lại không thấy được Hứa Đào mà cuống cuồng, vào lúc này muốn kề cận Hứa Đào, Hứa Đào phải hơi sưởi ấm quần áo, đứa nhỏ cũng phải treo ở trên người Hứa Đào, Hứa Đào không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là lại ôm đứa nhỏ đi đến gian nhà chính.
Bên trong gian nhà chính, người nhà họ Triệu gần như đều ở đây, Triệu Vệ Cường tán gẫu cùng một vài cậu bé trong thôn, mọi người náo nhiệt uống trà nói chuyện phiếm, chuẩn bị chờ thời gian đến thì sẽ đi sang Hạnh Hoa Thôn đón dâu.
Hứa Đào thấy nhiều người như vậy thì dịu dàng cười cười, cầm quần áo trong và áo khoác ngoài của Triệu Lệ Nam để lên lò sưởi trong gian nhà chính, lật qua lại sưởi ấm một hồi.
Sưởi ấm xong quần áo, Hứa Đào lại ôm cây lười nhỏ Triệu Lệ Nam trở về phòng.
"Chị dâu thật tỉ mỉ." Triệu Vệ Cúc cũng nhìn Hứa Đào sưởi quần áo, cũng thấy Triệu Lệ Nam làm nũng trong ngực Hứa Đào, không kiềm được nhẹ giọng nói chuyện cùng mẹ Triệu.
Sự tỉ mỉ kia so với cô ấy đối với Ngô Học Văn còn tỉ mỉ hơn, cô ấy mặc quần áo cho Ngô Học Văn đều là tùy ý, nơi nào lại còn tỉ mỉ sưởi ấm.
"Chị dâu đối với Tiểu Nam thật sự rất tốt, em có thể cảm giác được, từ nội tâm chị ấy xem Tiểu Nam là con trai ruột." Triệu Vệ Lan gật đầu tán đồng nói chuyện.
Ở nông thôn này, cũng đã nghe nói qua về rất nhiều mẹ kế, chỉ nghe nói mẹ kế ngược đãi con chồng, không cho ăn cơm, không cho đi học, tỉ mỉ thương yêu như giống như Hứa Đào, quả thật rất hiếm thấy.
"Ừ, quả thật rất tốt." Mẹ Triệu nhìn Triệu Lệ Nam luôn kề cận Hứa Đào, có chút ghen tị, nhưng cũng thừa nhận khổ cực mà Hứa Đào bỏ ra.
Hứa Đào có thể đối xử tốt với Triệu Lệ Nam như vậy, bà làm bà nội, còn có cái gì không hài lòng, chính là trong lòng có chút không quá thoải mái, dẫu sao Triệu Lệ Nam là do bà nuôi lớn, nuôi hơn hai năm, kết quả bây giờ đứa nhỏ cũng chỉ nhớ mẹ mà thôi, ai.
Hứa Đào ở trong phòng thay quần áo xong cho Triệu Lệ Nam, thằng nhóc cũng lên tinh thần không ít.
Triệu Lệ Nam trước đây còn có chút khiếp đảm nhỏ, hiện tại làm nũng một hồi với Hứa Đào, lại biết Hứa Đào đang ở sau lưng, đứa nhỏ liền phấn khích mười phần, mặc nhỏ quần áo con chó tạch tạch tạch chạy ra gian nhà chính.
"Bà nội, nhìn chó con." Triệu Lệ Nam đi tới gian nhà chính, chân nhỏ ngắn dời đến bên cạnh mẹ Triệu, chỉ chó nhỏ trên quần áo của mình khoe khoang.
Cậu bé rất thích chó con, cũng thích con heo nhỏ!
"Nha! Chó nhỏ thật là đẹp mắt." Mẹ Triệu rất vui vẻ lấy lòng phối hợp với cậu bé, câu nói đầu tiên khiến cho Triệu Lệ Nam vui vẻ vô cùng.
Hứa Đào nhìn đứa nhỏ kia nhếch lên khóe miệng cũng không nhịn được cười theo, lại đi vào phòng bếp bưng cháo ấm đi ra, gọi đứa nhỏ uống cháo.
"Học Văn có đói bụng hay không?" Hứa Đào nhìn Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn ăn, cũng hỏi thăm Ngô Học Văn một chút.
"Buổi sáng trước khi ra cửa nó đã ăn điểm tâm rồi." Triệu Vệ Cúc tiếp lời.
"Ừ." Hứa Đào gật đầu, đứng ở bên cạnh Triệu Lệ Nam nhìn đứa nhỏ ăn điểm tâm.
Cháo có nhiệt độ vừa vặn, Hứa Đào biết đứa nhỏ thích ăn ngọt, bỏ thêm đường cát vào, đứa nhỏ cầm muỗng canh từng miếng từng miếng ăn xong.
"Mẹ, ăn xong rồi." Sau khi Triệu Lệ Nam ăn xong, bưng chén nhỏ sạch sẽ nói với Hứa Đào.
Hứa Đào xác nhận xong lại hỏi: "Còn muốn ăn nữa không?"
Triệu Lệ Nam lắc đầu một cái: "Không ăn." Nói xong, đứa nhỏ từ trên cái băng cẩn thận trợt xuống, hai tay nâng chén nhỏ xoay người ngoan ngoãn nhẹ nhàng cầm đến phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận