Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 328. An bài 1

Người trong Triệu Gia Thôn tìm Triệu Vệ Ny một ngày vẫn như cũ không tìm được, cha mẹ Triệu Vệ Ny ở nhà khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Triệu Vệ Cường giúp tìm người từ buổi sáng cho tới trưa, buổi trưa mùng tám đi lên huyện thành tìm tổ trưởng công xưởng để tính chuyện bán đi công việc của mình.
Vị trí công nhân của công xưởng giày Giải Phóng vẫn rất được ưa chuộng, Triệu Vệ Cường muốn bán công việc này.
"Vệ Cường, cậu thật sự không làm công việc này nữa sao?"
"Ừ." Triệu Vệ Cường gật đầu.
"Vậy cậu định bán bao nhiêu tiền?" Tổ trưởng có chút động lòng, lập tức liền quyết định giúp em trai tốt nghiệp trung học của mình mua lại.
"Tổ trưởng anh muốn mua sao?" Triệu Vệ Cường hỏi.
"Ừ, trong nhà tôi có một em trai, vẫn luôn cũng không tìm được công việc thích hợp, cho nên. . ." Lời còn chưa dứt, nhưng ý đã rõ ràng.
"Tổ trưởng, nếu như anh muốn mua thì trả bảy trăm là được." Triệu Vệ Cường mở miệng.
Bảy trăm không coi là nhiều, một tháng tiền lương cho công việc của Triệu Vệ Cường khoảng năm sáu chục đồng, bảy trăm chính là tiền công một năm.
"Được, nếu cậu thật sự muốn bán thì bây giờ tôi trở về nhà để cho nhà gom tiền." Tổ trưởng rất hưng phấn, vội vàng đáp ứng.
Công việc của Triệu Vệ Cường bán bảy trăm đồng chuyển cho em trai của tổ trưởng, chuyện xử lý rất nhanh, công việc của Triệu Vệ Cường chỉ cần kiểm tra vấn đề chất lượng của giày, cũng không khó, cho nên bàn giao công việc cũng rất nhanh.
Tháng giêng, sáng sớm mùng chín, người nhà Triệu Vệ Ny vẫn còn tìm người, Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào cũng đã thu dọn quần áo chuẩn bị trở về Dương Thành.
Thời điểm trở về nhà mang theo rất nhiều hành lý, lúc trở về Dương Thành ngược lại là chỉ còn lại một ít quần áo.
Mẹ Triệu chuẩn bị rất nhiều trái cây khô để cho bọn họ mang theo, măng tre khô, đậu giác, cũng có một ít thổ sản vùng núi mà chỉ tỉnh Ôn mới có.
"Tiểu Nam, nói tạm biệt với ông nội bà nội đi." Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Triệu Vệ Cường cũng thu thập hành lý, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
"Ông nội bà nội, tạm biệt." Triệu Lệ Nam nằm lên cửa kiếng xe, nhìn cha Triệu mẹ Triệu vẫy tay.
Mẹ Triệu nhất thời thấy vành mắt chua xót, đầu năm nghênh đón một nhà con trai, qua tết lại phải đưa mắt nhìn bọn họ đi Dương Thành, mẹ Triệu không khỏi có chút không đành lòng và thương cảm.
"Tiểu Nam tạm biệt, phải ngoan ngoãn ăn cơm nha."
"Dạ dạ." Triệu Lệ Nam gật đầu.
"Vệ Quốc, trên đường mọi người cũng phải chú ý an toàn, lái xe cẩn thận, mệt mỏi thì nghỉ một lát." Mẹ Triệu ở bên cạnh xe dặn dò Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc gật đầu: "Biết rồi, mẹ yên tâm, cha mẹ ở nhà cũng phải chú ý thân thể, đừng quá mệt mỏi. Vệ Lan, em phải học tập thật giỏi biết không?"
"Được, chúng ta đều biết." Cha Triệu gật đầu, trong tay còn cầm một chuỗi dây pháo.
Tuổi tác Triệu Vệ Lan có chút nhỏ, cũng có chút không quá thích ứng với sự chia lìa, cho nên hốc mắt cũng đỏ một chút.
"Vậy chúng ta đi đây." Triệu Vệ Quốc chuẩn bị lái xe.
Cha Triệu gật đầu đốt lên một chuỗi dây pháo trong tay, tiếng pháo nổ đùng đùng vô cùng náo nhiệt vui mừng.
Tỉnh Ôn bên này có tập tục, lúc đi xa thì đốt dây pháo, cũng là ngụ ý lên đường thuận buồm xuôi gió.
Triệu Vệ Lan vẫn luôn đứng ở bên cạnh thương cảm, lúc tiếng pháo nổ, Triệu Vệ Lan cũng biết, Hứa Đào bọn họ sắp phải lái xe đi, lập tức tiến tới bên cạnh cửa kiếng xe.
"Chị dâu."
"Hửm?" Hứa Đào nghi ngờ chớp mắt.
Triệu Vệ Lan đưa đầu tới, tiến tới bên tai Hứa Đào nhẹ nhàng thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Hứa Đào nghe được Triệu Vệ Lan nói, ngẩng đầu nhìn Triệu Vệ Lan, Triệu Vệ Lan lại chột dạ đã né tránh thật là xa, cô gái nhỏ vểnh môi nhìn cô.
"Triệu Vệ Lan, em thật là biết gây chuyện đó.” Hứa Đào nói chuyện.
Mặc dù mới vừa rồi tiếng pháo rất lớn, nhưng mà Hứa Đào vẫn nghe thấy Triệu Vệ Lan nói, trong lòng không nhịn được thở dài, em chồng thật biết tìm phiền toái cho cô, hơn nữa còn tìm phiền phức lớn.
Triệu Vệ Quốc cho xe chạy, xe hơi nhỏ lái ra khỏi Triệu Gia Thôn, dọc theo con đường huyện thành chạy đi.
Các con đường ở xung quanh Triệu Gia Thôn còn chưa được mở rộng, từ huyện thành đến nông thôn cũng chỉ có một con đường, Triệu Vệ Quốc phụ trách lái xe, một giờ sau, xe chậm rãi lái ra khỏi huyện Phượng Hoàng.
Triệu Vệ Cường lần đầu tiên rời khỏi huyện Phượng Hoàng, trong lòng khó tránh khỏi cũng có chút trống rỗng, có sự sợ hãi đối với ước mơ và tương lai, nhanh chóng quay đầu nhìn con đường ở hướng ngược lại, cũng trở nên có chút phức tạp và ưu tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận