Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 528. Mỗi người 7

Diệp Chấn Hoa nhịn sự thất vọng không có con trai trong phòng, nghiến răng, hai tay cũng nắm chặt lại.
Đáng ghét, quả thực là vô cùng đáng ghét, một đứa con gái, đã lãng phí thời gian gần một năm anh ta hết lòng hết dạ, cô ta mở miệng nói muốn ăn gì, liền mua cái đó cho cô ta, muốn mặc gì, cũng mua về.
Sớm biết như vậy, đáng tiếc không có sớm biết như vậy?
Diệp Chấn Hoa có chút tuyệt vọng, phát hiện tất cả mọi chuyện không giống với kết quả anh ta dự đoán.
“Diệp Chấn Hoa, anh không được phép đi.” Trần San San nâng cao giọng gọi anh ta, thấy anh ta muốn đi, vội bất chấp bản thân vừa sinh con xong, nhịn đau bò xuống giường: “Anh là một người đàn ông lớn tuổi, tôi trẻ trung sinh cho anh một đứa con, anh lại tự vả miệng, có tin tôi đến công ty các anh ồn ào không, làm anh mất việc.”
Giọng Trần San San rít ra từ trong kẽ răng, cô ta nói chuyện đã mệt muốn chết rồi, trên người cũng rất đau, phía dưới của cô ta, hình như bác sĩ đã nói, lúc sinh con đã nứt ra, cô ta thật sự gánh tội lớn rồi.
Cô ta bỏ ra nhiều như vậy, Diệp Chấn Hoa lại lật lọng, sao anh ta dám, tên già đáng chết.
Dù sao anh ta không đưa tiền, không để cô ta sống tốt, cô ta cũng sẽ không để anh ta sống tốt, chẳng qua cũng đã chơi xong, một cô gái chân trần như cô ta, còn sợ một người đàn ông có công việc đàng hoàng như anh ta sao.
Bóng dáng Diệp Chấn Hoa sắp rời khỏi phòng bệnh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trần San San, trong đôi mắt cũng không bất ngờ, chỉ có cảm giác chân thực cô ta rốt cuộc đã tháo lớp ngụy trang.
Đây mới là cô ta thật sự, cô ta không cố ý giả tạo, cô ta muốn tiền.Còn công việc ư? Ha ha, anh ta vẫn luôn không nói cho cô ta biết, sợ cô ta biết mình đã mất việc sẽ không vui, muốn đợi con trai sinh ra, dẫn cô ta đi kết hôn.
Đợi lĩnh chứng xong, con cũng sinh rồi, coi như biết anh ta mất việc, kiếm không được nhiều, cô ta cũng không có cách chạy.
Ai ngờ được, người tính không bằng trời tính, ông trời dường như không định cho Diệp Chấn Hoa anh ta có con trai.
“Công việc, cô không ồn ào vì cô sớm đã quăng đi rồi.” Diệp Chấn Hoa cười chế giễu.
“Ném đi rồi?” Trần San San ngồi trên giường bệnh: “Ý anh là gì?”
“Chẳng lẽ cô không biết sao? Cô chê tôi lớn tuổi, sinh con cho tôi, tôi cũng tiêu tiền cho cô không ít. Hôm nay cô mua quần áo, ngày mai mua nước hoa, ngày mốt mua đồ bôi miệng, ngày kia lại chuẩn bị mua đồ bôi mặt, ngày này qua ngày khác cô mua bao nhiêu đồ, trong lòng cô không rõ sao?”
Diệp Chấn Hoa nghiến răng nghiến lợi nói hết, hận đến mức tưởng như không xong.
“...” Trần San San sửng sốt mím đôi môi khô khốc.
Cô ta mệt quá rồi, buổi chiều sinh con đến bây giờ, một ngụm nước cô ta cũng chưa uống, còn chống đỡ thể lực tranh luận với anh ta.
“Ha! Một người nguyện đánh một người nguyện chịu, những thứ đồ đó, coi như tôi tặng cô, dẫu sao tôi cũng đã ngủ với cô, tôi không thiệt.” Diệp Chấn Hoa cười khẩy, nhưng cũng không lớn tiếng lắm, sau khi nói xong nhấc chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Quả thực nói thật sự không thiệt sao? Thiệt, anh ta hận không thể khiến tiền và vật cô ta tiêu hết đều ói ngược trở ra, nhưng cô ta ói không ra.
Anh ta cũng không dự định sau này có dính líu gì với cô ta, hiển nhiên cũng không muốn nói thêm nhiều, bản thân cô ta, tự mình cầu nhiều phúc đi!
Trần San San rất tức giận, cô ta không muốn làm lớn chuyện ra.
Cô ta nói chuyện với Diệp Chấn Hoa, bọn họ đều đè thấp giọng theo bản năng, cô ta cũng biết, giữa mình và Diệp Chấn Hoa, bắt đầu danh không chính, ngôn không thuận, những năm này, đúng là rất kiêng kỵ vấn đề quan hệ nam nữ bất chính kiểu này.
Nghiêm trọng một chút, còn có thể ăn cơm tù.
Cô ta có thể có quan hệ bí mật gì đó với Diệp Chấn Hoa, người bên ngoài đoán được, cũng sẽ không nói gì nhiều. Nhưng nếu làm ầm ĩ vỡ lở ra, người trong phòng bệnh này đều biết hết, cô ta cũng chưa chắc có thể đòi được lợi ích.
Két! Trần San San nghiến răng, mồ hôi túa ra từng giọt trên trán, Diệp Chấn Hoa đã đi rồi, cô ta chỉ có thể nhịn sự đau đớn đáng sợ đuổi theo ra ngoài.
Trước đó, sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Hứa Đào liền lặng lẽ đi qua, đứng bên ngoài phòng bệnh, dựng lỗ tai lắng nghe.
Cửa phòng bệnh mở rộng, cuộc đối thoại của Diệp Chấn Hoa và Trần San San, cô không nghe rõ toàn bộ, nhưng vẫn cảm thấy quả dưa này rất ngon.
Triệu Vệ Quốc trở về nhà một chuyến rồi nhanh chóng quay lại, tốc độ của anh rất nhanh, có chút lo lắng cho Hứa Đào.
Sau khi lên lầu đến khu nội trú, chạy thẳng tới chỗ Hứa Đào, nhìn thấy bóng dáng Hứa Đào đang đứng ở cửa phòng bệnh ló tai ra lén lén lút lút, dường như đang nghe lén gì đó, liền bất lực đi tới, dắt tay cô.
Người phụ nữ này, lá gan của cô thật sự càng ngày càng lớn, vì chút lòng tò mò đó, liền không sợ sau khi Diệp Chấn Hoa phát hiện ra cô, trở mặt nổi điên sao?
Vừa nãy Hứa Đào nghe vô cùng nghiêm túc, cũng không phát hiện Triệu Vệ Quốc đến.
Lúc anh đột nhiên kéo lấy cô, cô còn hoang mang một lúc, sau đó mới nhanh chóng gật đầu, lúc nhìn thấy anh, khóe miệng nhếch lên mới kiềm lại không phát ra tiếng kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận