Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 353. Câu thông 11

“Ha ha…” Dương Thành sau Tết, vào khoảng tháng ba, bên này đã không lạnh nhiều nữa, Triệu Lệ Nam ngồi ở chỗ ngồi sau xe đạp, hình bóng lưng Hứa Đào chạy xe, cảm nhận được gió thổi vào mặt, cậu bé vô cùng vui vẻ.
Hứa Đào nghe thấy giọng nói nhỏ vui vẻ của cậu bé phía sau, có chút chua xót, thằng nhóc này không hề có sự lo lắng chia lìa, hay không muốn xa mẹ , ngược lại trong lòng người làm mẹ như cô càng ngày càng rối loạn.
Chặng đường đi có lẽ cần bốn mươi phút, nhưng chạy xe đạp chỉ cần hai mươi phút, Hứa Đào đạp xe đưa Triệu Lệ Nam đến, lúc bọn họ đến cổng nhà trẻ, trước cổng đã có không ít phụ huynh và trẻ con đến rồi.
Nhà trẻ Dương Quang là một trong những nhà trẻ khá có tiếng ở Dương Thành, có thể gửi con đến nhà trẻ này, căn bản điều kiện trong nhà cũng không tệ, có không ít người chạy xe đạp đưa con tới, lái ô tô nhỏ cũng có.
“Mẹ ơi, có rất nhiều bạn nhỏ.” Triệu Lệ Nam nhìn thấy rất nhiều trẻ con, liền vui vẻ.
Hứa Đào đậu xe xong, rồi bế Triệu Lệ Nam xuống, dắt tay cậu bé đi đến cổng trường, từng bước từng bước đều rất miễn cưỡng.
“Cô Phạm, làm phiền cô rồi.” Hứa Đào giao Triệu Lệ Nam cho một cô giáo, cô giáo họ Phạm, rất trẻ, nụ cười cũng rất dịu dàng.
“Nên làm mà.” Cô Phạm mỉm cười, khom người ngồi xuống trước mặt Triệu Lệ Nam: “Bạn nhỏ Triệu Lệ Nam, chúng ta phải vào lớp học rồi, con hãy nói tạm biệt mẹ đi!”
Trước đây Hứa Đào từng nói với cậu bé, cậu phải một mình đến nhà trẻ, lúc ấy cậu bé suy nghĩ một chút liền gật đầu không chút do dự, cũng không cảm thấy sẽ luyến tiếc.
Nhưng cậu bé dũng cảm trước đây, lúc này đang đứng ở cổng nhà trẻ, cậu bé được cô giáo không quen biết dắt tay, khi nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Đào, cậu bé mím môi, trong giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở tủi thân.
“Mẹ ơi, tạm biệt.” Có thể mãi cho đến lúc này cậu bé mới cảm nhận được, không thể ở cùng một chỗ với Hứa Đào mọi lúc mọi nơi, dù biết bên trong có rất nhiều bạn nhỏ, cũng sẽ có giáo viên, nhưng vẫn có chút không nỡ.
“Tiểu Nam ngoan, bốn giờ chiều mẹ sẽ đến đón con.” Hứa Đào cũng không nhịn được, ngồi xuống hôn lên gò má cậu bé một cái.
Trước đây Hứa Đào không hiểu, cha mẹ đưa con cái đi nhà trẻ, vì sao cha mẹ cứ lo lắng, nhìn ngó bên ngoài nhà trẻ các kiểu, hiện tại bản thân đưa con trai đến nhà trẻ, cô mới thật sự cảm nhận được sự khó chịu.
“Dạ dạ.” Trái lại Triệu Lệ Nam rất kiên cường, cũng rất dũng cảm.
Một cô bé trạc tuổi Triệu Lệ Nam ở bên cạnh, lúc cô bé còn đang khóc thút thít, ôm cổ mẹ mình không buông, Triệu Lệ Nam đã nghẹn ngào vẫy tay tạm biệt Hứa Đào rồi, sau đó ngoan ngoãn theo cô giáo vào nhà trẻ.
Hứa Đào vẫn đứng mãi ở bên ngoài nhìn bóng dáng nhỏ của Triệu Lệ Nam, cậu bé nhỏ xíu, bé cưng cô thật lòng thương yêu, hôm nay là ngày đầu tiên cậu bé và cô xa nhau rất lâu, trong lòng Hứa Đào vô cùng khó chịu.
Con trai nhỏ của cô, không biết có thích ứng với nhà trẻ không, có khóc hay không, nếu cậu bé khóc rồi, cô phải dỗ cậu như thế nào.
Suy nghĩ một đống chuyện không có, sau khi Hứa Đào gửi cậu bé xong, cũng không đi ngay, mà đứng ở cổng nhà trẻ lo lắng nhìn vào bên trong.
Triệu Lệ Nam cũng không khóc, cậu bé rất ngoan, vì lớp học của nhà trẻ không xa lắm, cách một sân tập nhỏ thì có thể nhìn thấy lớp học bên trong rồi.
Ở trong một đám trẻ con khóc sướt mướt, ồn ào, Triệu Lệ Nam bồng nhiên vô cùng nổi bật, lúc này được cô giáo dắt ngồi vào chỗ, cậu bé liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Con trai của mẹ.” Hứa Đào có hơi chua xót, lần đầu tiên thừa nhận, so sánh nhà bọn cô với những đứa trẻ bên cạnh không muốn rời xa cha mẹ, giống như là cô không nỡ rời Triệu Lệ Nam hơn.
Người có lo lắng khi chia xa, rõ ràng là người làm mẹ này.
“Con trai cô thật ngoan, không hề khóc.” Nhìn con gái khóc sướt mướt đi theo giáo viên vào nhà trẻ, một người mẹ cũng đỏ ửng mắt, đứng cùng với Hứa Đào ở cổng nhà trẻ, vẻ mặt căng thẳng nhìn vào bên trong.
“Đúng vậy!” Hứa Đào gật đầu.
Nhưng quả thực cô thà rằng cậu bé cũng khóc lóc, nức nở, cậu bé không có lương tâm, rõ ràng cũng không nỡ xa cô, nhưng không hề nói.
“Con trai cô bao nhiêu tuổi rồi? Có lẽ thằng bé cùng lớp với Tiểu Khê nhà chúng tôi.”
“Hơn ba tuổi rồi.” Tuổi Triệu Lệ Nam là tính tuổi thật, nếu tính tuổi mụ, cũng có thể xem là bốn tuổi.
“Con gái tôi đã bốn tuổi rồi, con bé tên Nhan Khê.” Người phụ nữ nói, nhìn Hứa Đào mỉm cười, con học cùng một nhà trẻ, cũng học cùng một lớp, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, vậy nên giữa phụ huynh ít nhiều gì cũng có ý làm quen lẫn nhau một chút.
“Tên rất hay.” Cũng không mang chút hơi thở thời đại nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận