Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 357. Câu thông 15

Thời gian chầm chậm trôi rất lâu, nhảy từng phút từng phút, thật vất vả mới đợi đến thời gian bốn giờ đón con, cuối cùng Hứa Đào cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô giáo Phạm và mấy cô giáo khác của nhà trẻ bắt đầu đưa đám trẻ con ra ngoài.
Một đống trẻ con, gần như đều là lần đầu tiên rời xa cha mẹ đến nhà trẻ, hôm nay trong nhà trẻ rất ồn ào, nhưng cũng không thê thảm lắm, dù sao trẻ con ở những năm này vẫn chưa được nuông chiều như trẻ con của thế hệ sau, rất nhiều trẻ con được nuôi thả quen rồi, trái lại có thể nhanh chóng thích ứng với môi trường.
“Mẹ.”
‘’Cha.”
“Ông.”
Một đám trẻ bên trong đang túm nắm lấy áo của đứa trẻ phía trước và đi ra ngoài, vô cùng đáng yêu, tất cả đều nói chuyện ríu rít, rất là náo nhiệt.
Hứa Đào kích động tìm Triệu Lệ Nam trong số những bạn nhỏ, nhìn thấy Triệu Lệ Nam nhỏ xíu đang ở chỗ cuối cùng của hàng, Triệu Lệ Nam cũng coi như là đứa trẻ khá nhỏ trong số những đứa trong nhà trẻ, lúc này dáng vẻ cậu bé và cô bé tên Tiểu Khê giống như diều hâu bắt gà con đi theo hàng ngũ ra ngoài.
Tuy rằng rất nhiều đứa trẻ đều nuôi thả, trong nhà trẻ có cơ sở vui chơi, có rất nhiều bạn nhỏ vô tâm chơi vui quên trời quên đất, nhưng vẫn có mấy bé gái nhạy cảm, lúc nhìn thấy người nhà liền bắt đầu sụt sùi.
Hứa Đào vẫn đợi rất kiên nhẫn, ánh mắt cũng chú ý đến Triệu Lệ Nam, thỉnh thoảng Triệu Lệ Nam cũng thò đầu nhìn ra bên ngoài, cậu bé bặm cái môi nhỏ nhìn bên ngoài, lúc nhìn thấy Hứa Đào hai mắt mới sáng lên một chút.
Thật không dễ dàng, phụ huynh trước mặt đã đón con mình đi hết, Hứa Đào cũng ngồi xuống, định chào đón cậu bé đang chạy nhanh vào lòng ngực của cô.
Nhưng chuyện trong tưởng tượng thì rất đẹp, hiện tại thì tàn khốc, cậu bé không vội chạy đến ôm cô, mà nghiêng đầu nói chuyện với cô bé bên cạnh.
“Nhìn kìa, mẹ của em đấy, có phải rất đẹp không!” Lúc Triệu Lệ Nam nói chuyện, giọng điệu vô cùng tự hào.
Cô bé bên cạnh Triệu Lệ Nam là Nhan Khê con gái của Lục Cẩm Phồn, cô bé tết tóc, ăn mặc sáng sủa sạch sẽ vô cùng đáng yêu, mang cặp sách nhỏ cùng kiểu với Triệu Lệ Nam, lúc này đang nghiêng đầu quan sát Hứa Đào.
“Ừm, dì rất xinh đẹp, nhưng mẹ chị xinh đẹp nhất.” Nhan Khê nói, giọng điệu vô cùng không phục.
“Mẹ em đẹp nhất.” Triệu Lệ Nam không vui bĩu môi.
Mẹ mình xinh đẹp số một!
“Mẹ chị mới xinh đẹp.” Nhan Khê hừ nhẹ bằng mũi, dường như có chút tức giận không vui.
Hứa Đào đứng bên cạnh nghe thấy lời đối đáp của hai đứa trẻ đáng yêu, nhịn không được bật cười: “Tiểu Nam, mẹ nhớ con rồi, con cũng không qua đây ôm mẹ một cái sao?”
Triệu Lệ Nam nghe thấy lời Hứa Đào nói, lập tức không tranh chấp với Nhan Khê nữa, vui vẻ nhào về phía Hứa Đào.
“Mẹ ơi.” Triệu Lệ Nam mũm mĩm được Hứa Đào ôm lấy.
Hứa Đào ôm lấy cậu bé, hôn cậu rất hài lòng, cậu bé mắc cỡ tránh né: “Mẹ…”
“Haiz, con trai mẹ thật sự lớn rồi, ở bên ngoài không cho hôn nữa.” Hứa Đào nói lời xúc động, bế Triệu Lệ Nam ra hiệu Triệu Lệ Nam vẫy tay nói chào tạm biệt cô giáo.
“Cô Phạm, cô Đồng, tạm biệt.” Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn vẫy tay, cũng không quên người bạn nhỏ Nhan Khê: “Tạm biệt Nhan Khê.”
“Hu hu, con muốn mẹ.” Lúc Nhan Khê nhìn thấy Triệu Lệ Nam vẫy tay, mím môi khóc hu hu.
Cô bé mếu máo khóc đến rơi nước mắt chỉ mất mấy giây thôi, mới mím môi dưới, nước mắt liền chảy dài từ trên má xuống.
Hứa Đào cũng chú ý đến, mẹ của Nhan Khê vẫn chưa đến đón cô bé.
“Mẹ của con đâu?” Nhan Khê vừa khóc vừa hỏi.
Suy nghĩ của cô bé vẫn rất rõ ràng, nhưng có thể do sợ hãi, lúc nãy còn có rất nhiều bạn nhỏ, hiện tại những đứa bé khác đều được phụ huynh đón đi rồi, ngay cả Triệu Lệ Nam cũng được cô bế trong lòng, phụ huynh còn chưa đến đón con trong nhà trẻ, chỉ có Nhan Khê.
“Tiểu Khê đừng khóc, cô Phạm và cô Đồng đều ở đây! Có lẽ mẹ con sắp đến đón con rồi.” Hai giáo viên lập tức dỗ dành cô bé, ánh mắt cũng nhìn ra bên ngoài nhà trẻ.
Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ tới, ngày đầu tiên đưa con đến nhà trẻ, Lục Cẩm Phồn lại đón con trễ.
Dù sao ngày đầu tiên đưa con đến nhà trẻ, cha mẹ vội đến đón con sớm mới bình thường, ví dụ như Hứa Đào.
“Mẹ ơi, đợi mẹ cùng bạn ấy nhé!” Triệu Lệ Nam tiến tới nói vào tai Hứa Đào.
“Được.” Hứa Đào đồng ý, rồi thả cậu bé xuống.
Thời gian nhà trẻ tan học sớm, bốn giờ tan học, hiện tại cũng chưa đến bốn giờ rưỡi, đợi một chút cũng được.
“Cậu đừng khóc, tớ đợi cùng cậu.” Triệu Lệ Nam đi hai bước đến bên cạnh Nhan Khê, giọng nói có ghét bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận