Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 349. Câu thông 7

Mẹ Triệu và Lại Tú Trân liếc nhìn nhau, hai người cũng đỏ mắt lau nước mắt, mẹ Triệu giúp khuyên Lại Tú Trân một câu: “Tú Trân, bọn chị đi thị trấn nhận điện thoại trước, xem thử Vệ Ny có chuyện gì không rồi nói tiếp!”
Mẹ Triệu nói, trong lòng vẫn còn giận đến mức run rẩy, lúc nhìn con gái nhỏ Triệu Vệ Lan, cũng vẫn vô cùng tức giận.
Bà biết Triệu Vệ Lan có lòng tốt giúp đỡ Triệu Vệ Ny, nhưng bà là người từng trải, cũng hiểu những chuyện phức tạp bên trong này rõ hơn Triệu Vệ Lan rất nhiều. Ngẫu nhiên xảy ra sự cố trong đó, sợ là nhà bọn họ và cả nhà Lại Tú Trân sẽ kết thành hận thù.
Haiz, tạo nghiệt mà, cũng không biết tại sao lại sinh ra nhiều quỷ đòi nợ như vậy, bốn đứa con vậy mà không có đứa nào để bà bớt lo được.
“Ừm.” Lại Tú Trân và Triệu Lâm Mộc lau nước mắt vội vàng đứng dậy: “Chị cũng đừng đánh Vệ Lan nữa, con bé cũng là bị con bé chết tiệt nhà tôi nói muốn nhảy sông dọa cho sợ.” Nói xong, liền đi đến bưu điện thị trấn.
Mẹ Triệu chỉ thẳng mặt Triệu Vệ Lan lại trách mắng một trận nữa, bà cũng thật sự hối hận, nên định đánh Triệu Vệ Lan lần nữa cho phục, bằng không con bé này, sau này không chừng còn có thể làm ra không biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa nữa.
Cha Triệu không động thủ đánh con gái, nhưng từ đầu tới cuối cũng ở bên cạnh xem, sau khi mẹ Triệu đánh xong, cha Triệu mới dùng lời nói thấm thía phân tích chỗ quan trọng trong chuyện này với Triệu Vệ Lan, cũng hy vọng, sau này Triệu Vệ Lan đừng làm ra những chuyện lung tung này nữa.
Nhà họ Triệu bên này vẫn còn dạy dỗ con gái, hai vợ chồng Lại Tú TRân bên kia đã đi đến bưu điện thị trấn rồi.
Triệu Vệ Ny cũng đã gọi điện thoại từ Dương Thành về, liền nghẹn ngào khóc và xin lỗi trong điện thoại.
Làm cha mẹ, có thể sẽ bất công, có thể không thương con gái như thế, nhưng đến lúc này hai vợ chồng Lại Tú Trân cũng chỉ có thể mắng Triệu Vệ Ny không hiểu chuyện qua điện thoại, làm em gái không biết giúp anh trai.
“Triệu Vệ Ny, con đang khoét tim mẹ đấy! Vậy mà con lừa gạt người lớn bọn mẹ làm nhiều chuyện như vậy, con là mẹ sinh ra, mẹ bảo con gả cho người ta là mẹ sai ư? Có chuyện gì không thể nói chuyện, bàn bạc đàng hoàng sao? Cần gì phải tìm cái chết để người ta lo lắng, con có biết không, bởi vì con trong nhà sắp lo chết rồi. Hu hu hu…” Lại Tú Trân gào thét, lau nước mắt.
“...” Triệu Vệ Ny đang khóc nức nở ở đầu bên kia.
“Mẹ đã hủy chuyện hôn sự cho con rồi, anh con vì con cũng tự trách mấy ngày, con bé chết tiệt không có lương tâm này. Mẹ không tốt với con, nhưng mẹ cũng cố gắng nuôi con khôn lớn, cũng không để cho con đói chết, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy, nếu trước đây mẹ sớm biết con là một món đồ không có lương tâm như vậy, thì đã không sinh con ra, hu hu…”
“Thôn chúng ta, có con gái nhà ai không nghe sự sắp xếp của cha mẹ ngoan ngoãn gả cho người ta chứ, ban đầu mẹ nói con gái không cần đi học, bà nội con phản đối, để con đi học, con xem con, đi học được mấy ngày, tim còn lớn hơn trời, bảo con gả cho người ta thì làm sao, mấy người trong thôn lớn bằng con, có ai không gả sớm cho người ta, lấy sính lễ cho anh em trai cưới vợ chứ.”
“Con gái người ta không đi học đều có thể nghe lời cha mẹ gả đi, sao con lại tủi thân, trái tim đi học mấy ngày đều học đến lỗ mãng rồi. Đợi con trở về, mẹ không đánh chết con không được.” Lại Tú Trân là bậc cha mẹ trọng nam khinh nữ truyền thống ở tỉnh Ôn, mắng Triệu Vệ Ny một trận.
Vừa mắng vừa khóc, dù từ ngữ tàn nhẫn, lần đầu tiên trong cuộc đời cầm ống nghe điện thoại gào thét nửa ngày, sau đó mắng xong lại thở dài dặn dò Triệu Vệ Ny: “Bây giờ con đã ở Dương Thành rồi, tay chân con chăm chỉ một chút cho mẹ, ánh mắt sáng lên một chút, làm phiền anh chị dâu Vệ Lan tìm cho con việc làm, năm sau về nhà, mẹ dập đầu cảm ơn bọn họ mới được.”
Con bé chết tiệt nhà bà ta, lấy cái chết uy hiếp, e là đã gây cho người nhà họ Triệu không ít phiền phức, thực ra trong lòng Lại Tú Trân cũng hiểu rõ, nếu không phải hết cách, người ta nào sẽ bằng lòng dẫn con bé đến Dương Thành, người ta nhẫn tâm một chút, đoán chừng cũng không quản chuyện sống chết của Triệu Vệ Ny.
“Mẹ, con biết rồi, con sẽ cố gắng làm việc, bà chủ cũng là vợ của anh Vệ Quốc, chị ấy nói sẽ trả lương cho con, chắc chắn con sẽ không xài một xu nào, để dành mang về nhà cho anh con cưới vợ.” Triệu Vệ Ny ở đầu bên này nghe lời trách mắng của Lại Tú Trân, mắt cô ấy cũng không nhịn được ửng đỏ.
Cô ấy biết, dù cha mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ không đối xử tốt với cô, nhưng hiện tại việc đã như vậy, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ trách mắng cô ấy, cô ấy cũng biết mẹ mình chỉ cay nghiệt ngoài miệng thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận