Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 463. Văn phòng phẩm 5

Hi vọng có thể tự mình thuận lợi tìm được công việc phù hợp, cô ta thật sự không muốn gây phiền phức cho anh cả và chị dâu. Nhưng cô ta cũng là một người mẹ, sức khỏe Ngô Học Văn vốn kém hơn so với đứa trẻ khác, nếu cô ta không nghĩ cách tiết kiệm tiền cho cậu bé, tương lai cậu bé phải làm sao?
Vì con trai, dù cô ta băn khoăn ân hận, nhưng vẫn muốn thử một chút, cô ta cũng muốn để Ngô Học Văn học tập ở Dương Thành bên này.
Cháu nhỏ Triệu Lệ Nam thông minh, tinh nghịch, mánh khóe nhỏ cũng hết cái này đến cái khác, Tiểu Văn nhà cô ta lại rất yên tĩnh, rõ ràng lớn hơn hai tuổi là anh trai, nhưng cũng không cao bằng Triệu Lệ Nam, làm sao cô ta không đau xót.
Cô ta muốn để Ngô Học Văn sống tốt một chút, thành phố lớn áp lực lớn, chỗ xài tiền cũng nhiều, nhưng nếu đã đến Dương Thành rồi, cô ta cũng muốn thử nỗ lực xem sao.
“Anh nghe em.” Ngô Lâm Tiêu thật thà đáp.
“Được.” Triệu Vệ Cúc cười gật đầu.

Hứa Đào cũng không biết hai vợ chồng Triệu Vệ Cúc không nghỉ ngơi, cô xuống lầu đi dọn bát đũa.
Triệu Lệ Nam đã ở trong phòng bếp rửa bát rồi, cậu bé vô cùng ngoan, nhưng kỳ thực hôm nay Hứa Đào thật sự không định để cậu bé ra tay, cô sợ cha mẹ Triệu đau lòng cho cháu nội.
Nhưng có thể là ngồi xe lửa mệt rồi, cha mẹ Triệu ở trong phòng nghỉ ngơi, cô dẫn nhà Triệu Vệ Cúc lên lầu, lúc đi xuống, Triệu Lệ Nam đã tự mình thu dọn bàn ăn rồi.
“Mẹ giúp con.” Hứa Đào đi vào phòng bếp muốn giúp dọn dẹp.
Triệu Lệ Nam than thở, đưa tay nhận lấy cái đĩa Hứa Đào cầm lên: “Thôi đi, không phải mẹ nói, đàn ông không nên để phụ nữ rửa bát sao?”
“Con được tính là đàn ông tốt sao?” Hứa Đào cười.
Một tiểu quỷ mười tuổi, nói mạnh miệng không biết xấu hổ, cậu bé không biết chút gì về dáng vẻ của bản thân lúc ngây thơ tranh hơn thua.
“Tính.” Con ngươi Triệu Lệ Nam chuyển động, tự đánh giá bản thân xong liền gật đầu.
Hứa Đào bật cười, cũng không giúp rửa bát nữa, chỉ đứng bên cạnh nói chuyện cùng cậu bé: “Con tố cáo với ông nội bà nội, thật sự không sợ cha con quay đầu liền đánh con sao?”
“Mẹ đã nói quay đầu liền đánh, cho nên mẹ cũng biết ít nhất hiện giờ cha con ông ấy không dám đánh con.” Triệu Lệ Nam nhíu mày chắc chắn.
Cậu bé biết rất rõ, nếu cha cậu thật sự muốn đánh cậu, thì không cần lý do và mượn cớ đánh cậu như thường.
Đúng vậy, Hứa Đào gật đầu.
“Nhưng con và cha con đấu trí đấu dũng, con thắng không nhiều, sao lúc nào cũng không biết chán?” Triệu Vệ Quốc và Triệu Lệ Nam rất ấu trĩ, hai cho con lúc nào cũng muốn bật đối phương.
Trước đây Triệu Lệ Nam vẫn luôn nằm ở trạng thái bị lừa bịp, trái lại cậu bé cũng vô cũng kiên nhẫn, bị lừa bịp cũng không để bụng, mãi đến sau năm bảy tám tuổi, cậu bé bắt đầu học được phản kích.
Nhưng lúc chiến thắng vẫn ít ỏi đến đáng thương.
“Mẹ ơi, không thể nói lời như vậy, cha con ông ấy đánh con cũng phải nhân lúc bây giờ, mẹ biết vì sao không?” Triệu Lệ Nam tự tin hỏi ngược lại.
“Vì sao?” Hứa Đào thuận theo ý cậu bé hỏi.
“Bởi vì ông ấy sẽ già, mà con sẽ lớn lên, đợi con trưởng thành rồi, ông ấy không đánh lại con nữa. Hiện giờ con luôn thua cũng không sao, sau này sẽ thắng, ông ấy chơi đùa là hiện tại, con dây dưa với ông ấy đến tương lai.” Triệu Lệ Nam cười, cậu bé cảm thấy tương lai bản thân có thể không có giới hạn.
“Suy nghĩ vẫn rất thông suốt, tuyệt.” Hứa Đào cười.
“Đúng thế.” Triệu Lệ Nam rất đắc ý mỉm cười, sau đó cậu bé nhỏ giọng quan tâm tình trạng bệnh mắt của cha Triệu: “Mẹ, mắt ông nội sẽ khỏe sao?”
“Sẽ.” Hứa Đào gật đầu: “Đã hẹn bác sĩ rồi, sáng sớm ngày mai đi kiểm tra, không có vấn đề gì sẽ sắp xếp phẫu thuật.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Lệ Nam yên tâm gật đầu.
Buổi trưa trên bàn ăn, cha Triệu đều không nhìn rõ trên bàn ăn có món gì, tựa như thế giới đều mờ mịt, Triệu Lệ Nam rất thương ông nội, đồ ăn cha Triệu ăn hầu như đều là cậu bé gắp.
“Hôm nay Tiểu Nam rất giỏi.” Hứa Đào sờ Triệu Lệ Nam, dù cậu bé thêm mắm dặm muối vu hại Triệu Vệ Quốc, nhưng trừ cái này ra cậu đều làm rất tốt.
“Mẹ đã mua “Robot đại chiến” chưa?” Triệu Lệ Nam lại đem bát đĩa tráng qua nước một lần.
Hứa Đào cạn lời, không khen như vậy thì thôi, vừa khen một câu liền nhớ đến Garage kit: “Mấy bộ đề luyện tập kia con đã làm xong hết chưa?”
“Không nhanh như thế. Nhưng Garage kit “Robot đại chiến” không phải mua ở bên Cảng Thành bên kia sao, mẹ có thể nhờ dì Lục đến Cảng Thành mang về trước thời hạn.” Cậu bé chớp mắt đề xuất.
Hứa Đào liền đưa tay xoa đầu cậu: “Dù dáng vẻ này của con rất thiếu đánh, nhưng mẹ thích dáng vẻ tự tin của con, có thể mua “Robot đại chiến”, con cũng không thể để mẹ thất vọng.”
“Mẹ yên tâm.” Triệu Lệ Nam gật đầu đảm bảo với Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận