Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 263. Không thể 2

Triệu Lệ Nam chớp mắt mấy cái, cậu bé ngơ ngác nhìn Tôn Phương, nghiêng đầu nhìn Hứa Đào: “Mẹ ơi, thím nói mẹ kế là gì ạ?”
“...” Hứa Đào đối diện với câu hỏi của cậu bé, lại nhìn Tôn Phương trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc trước đây chưa từng có.
Tôn Phương lại cười, nhìn Triệu Lệ Nam tò mò hỏi: “Chẳng lẽ Tiểu Nam không biết sao? Chị ấy không phải mẹ ruột của cháu, là mẹ kế của cháu đó!”
“Đủ rồi.” Hứa Đào mở miệng cắt ngang có chút tức giận, cô bế Triệu Lệ Nam đứng lên, nhìn Tôn Phương nét mặt nghiêm túc: “Chuyện chị là mẹ kế Tiểu Nam, mọi người đều biết, nhưng cho dù Tiểu Nam muốn biết, cũng không cần em đến nói.”
“Chị dâu, em không có ý xấu, em tưởng Tiểu Nam biết mới nói.” Tôn Phương giả vờ cười vô tội, giải thích không có chút thuyết phục nào.
Trong lòng Hứa Đào như đã bị tạt một nồi dầu nóng, lửa giận dần cháy hừng hực trong lòng ngực, tay bế Triệu Lệ Nam cũng hơi run rẩy.
Kỳ thực cô không ngại chuyện Triệu Lệ Nam phát hiện cô là mẹ kế, nhưng cô lại muốn đợi cậu bé lớn một chút, rồi sau khi lớn lên một chút mới nói cho cậu biết.
“Tôn Phương, em không cần giả dối như vậy. Kỳ thực em biết, Tiểu Nam thằng bé vẫn chưa biết, không muốn thấy thằng bé lệ thuộc chị, nên em mới cố ý bới móc.” Hứa Đào lười xã giao có lệ với Tôn Phương, cô rất rõ, Tôn Phương có chút khó chịu mới nói ra, còn cố ý nói trước mặt mọi người.
Hứa Đào chưa bao giờ chối bỏ thân phận mẹ kế của mình, nhưng cô cũng thật sự quan tâm cảm nhận của Triệu Lệ Nam.
Tôn Phương đã chọc tới cô rồi!
“...” Tôn Phương lúng túng, cô ta không ngờ tới, nhìn Hứa Đào Hứa Đào xinh đẹp dịu dàng, vừa nãy lại không bỏ qua cho người ta như vậy.
“Mẹ ơi.” Triệu Lệ Nam nắm áo Hứa Đào vừa ngây thơ vừa ngơ ngác.
Hứa Đào rũ mắt, sờ đầu Triệu Lệ Nam, dùng một tay che tai Triệu Lệ Nam, không muốn cậu bé nhìn thấy cô tức giận: “Tôn Phương, lấy tư cách chị em dâu, vốn chúng ta có thể chung sống hòa bình, nhưng nếu em không cần, vậy chị cũng sẽ không khách khí, hi vọng em có thể luôn đắc ý, vạn lần đừng có ngày cầu xin chị.”
Nói xong, Hứa Đào xoay người bế Triệu Lệ Nam đi.
Thực ra đối với rất nhiều việc Hứa Đào đều có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chỉ duy nhất chuyện có liên quan đến Triệu Lệ Nam, cô không có cách nào tha thứ, Tôn Phương cú phải chọn ghét bỏ cô, cô cũng tuyệt đối không chiều chuộng cô ta.
Ở tỉnh Ôn này, Hứa Đào không quan tâm, lúc này ngay cả vị trí của Triệu Vệ Quốc ở trong lòng cô cũng phải lùi về sau, cô cũng không cần để ý mặt mũi nữa.
“Chị dâu, sao chị nói như vậy!” Tôn Phương bị biểu cảm của Hứa Đào làm cho sợ.
Bàn này vốn là phụ nữ uống trà tán gẫu, đám đàn ông cũng không chú ý lắm, đột nhiên Hứa Đào đứng dậy nói chuyện, bầu không khí kỳ lạ khiến Triệu Vệ Quốc cũng chú ý tới.
Triệu Vệ Quốc đang ngồi đánh bài ở bàn bên cạnh, nhìn thấy Hứa Đào đứng lên, người đàn ông trực tiếp ném bài xuống đi đến bên cạnh Hứa Đào, anh cũng không hỏi Hứa Đào xảy ra chuyện gì, mà đưa tay muốn nhận lấy Triệu Lệ Nam đi.
“Con không muốn.” Nhưng Triệu Lệ Nam lại ôm lấy Hứa Đào bằng cả hai tay hai chân, không muốn buông.
Hứa Đào hôn đầu Triệu Lệ Nam một cái, ánh mắt có hơi phức tạp, sau đó lắc đầu với Triệu Vệ Quốc, bế cậu bé nhẹ giọng hỏi: “Chẳng phải vừa nãy Tiểu Nam muốn ra ngoài chơi sao? Mẹ dẫn con ra ngoài chơi có được không?”
“Được.” Triệu Lệ Nam vùi đầu ở hõm cổ Hứa Đào buồn rầu gật đầu.
Hứa Đào nghe thấy cậu bé nói được, hai tay bế cậu, nâng mông cậu bé lên, nhìn tuyết bay lất phất bên ngoài, cũng không do dự thêm liền đi ra ngoài.
Triệu Vệ Quốc nhìn bóng lưng Hứa Đào một chút, quay đầu nhìn đám người Tôn Phương.
“Anh.” Triệu Vệ Lan cũng hơi sợ hãi, nhìn bóng lưng Hứa Đào và Triệu Lệ Nam, nhất thời có chút luống cuống.
Cô ấy có thể nhìn ra Hứa Đào rất quan tâm Triệu Lệ Nam, nếu không phải vì quan tâm, sao có thể thương Triệu Lệ Nam như con ruột, cũng vì quan tâm, nên lúc chị dâu Tôn Phương nói ra, chị dâu cả mới không vui.
“Dù che mưa trong nhà để ở đâu?” Triệu Vệ Quốc hỏi Triệu Vệ Lan.
“Em đi lấy.” Triệu Vệ Lan lập tức vội vàng đi đến cửa lấy một cây dù che mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận