Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 673. -

Triệu Vệ Quốc cũng giống như thế, tâm tư hai vợ chồng lộ ra rất rõ ràng, lúc làm việc cũng không hoàn toàn tập trung tinh thần.
Tâm tư Hứa Đào hoàn toàn không ổn định, nhưng cũng không dám buông thả bản thân yên lặng nhớ Triệu Lệ Noãn.
Cô cố gắng làm ruộng, buổi trưa trở về nhà còn giúp bà Quách nấu cơm, lúc giúp cắt rau còn không cẩn thận cắt trúng ngón tay, chảy một chút máu.
Hứa Đào không quan tâm vết thương nhỏ lắm, chỉ tùy ý dán băng cá nhân lên.
“Haiz! Cũng không biết con bé đó trải qua hôm nay như thế nào?” Hứa Đào thở dài nói chuyện với Triệu Vệ Quốc.
Lúc đối mặt với Triệu Lệ Noãn, cô vẫn có thể bức ép bản thân hạ quyết tâm tàn tần, nhưng chỉ có bản thân Hứa Đào biết, lúc này trong lòng cô có bao nhiêu đau lòng lại dằn vặt cỡ nào, sau khi cô đến chỗ này, thực ra cũng không sống tốt hơn Triệu Lệ Noãn chút nào.
Người làm mẹ nào nỡ để con chịu khổ, thậm chí cô hận không thể chịu khổ thay Triệu Lệ Noãn, nếu không phải biết Triệu Lệ Noãn đi xuống như vậy, sau này sẽ bị xã hội dạy làm người, đứa trẻ hung dữ thật sự không dễ mến.
Hứa Đào không hy vọng Triệu Lệ Noãn trở thành người mà mọi người chán ghét, chỉ có thể cố gắng ẩn nhẫn, để mặt viên bảo bối nhỏ được cưng chiều mà lớn, một ngày đi học đi đường núi bốn năm tiếng đồng hồ.
Một ngày không gặp được con, lại ở nơi xa lạ này, cũng không biết cô bé có ầm ĩ không, lại khóc lóc bao lâu.
Buổi trưa ăn cơm có phải cũng rất phản kháng không, bắt đầu từ buổi tối hôm qua cô bé đến thung lũng Tiên Nữ đều chưa ăn thứ gì, trong lòng Hứa Đào cũng biết rõ điểm này, cũng vô cùng lo lắng sốt ruột.
Thật sợ, thật sợ Triệu Lệ Noãn ở nơi cô không nhìn thấy, khóc rất lâu rất lâu.
“Không sao đâu, em đừng nghĩ nhiều.” Triệu Vệ Quốc an ủi Hứa Đào.
Hứa Đào mím môi gắng gượng, nhìn đồng hồ thử, thấy đã bảy giờ tối, cô ngước nhìn bầu trời đêm.
Triệu Lệ Noãn và Quách Phi đúng giờ trở về, cô bé mang cặp sách, dáng vẻ cả người ủ rũ.
Lúc cô bé đến nhà, khoảng bảy giờ mười lăm phút, mặt trăng trên trời đã sớm lên cao, ngôi sao xinh đẹp trải đầy, côn trùng kêu vô cùng êm tai, màn đêm cũng chiếu rọi phong cảnh bốn phía xung quanh, rất đẹp, rất an nhàn, rất yên tĩnh.
Hứa Đào nhìn con gái, mắt cũng không chớp một cái, lần đầu tiên cảm nhận được sâu sắc, kiểu mùi vị nhìn chăm chú, thậm chí mắt cũng không nỡ chớp.
Một ngày nay, cô quá nhớ quá nhớ Triệu Lệ Noãn rồi.
“Mẹ.” Triệu Lệ Noãn và Quách Phi cũng nhau đi vào, lúc nhìn thấy Hứa Đào đứng ở trong sân nhà họ Quách rửa tay, kêu thầm một tiếng, cả người liền đứng tại chỗ lặng lẽ khóc.
Hai mẹ con Hứa Đào và Triệu Lệ Noãn thường xuyên tranh chấp cãi nhau, cô bé hay giận cáu giận, hơn nữa rất hiếm chủ động nhượng bộ.
Hứa Đào cố kiềm bản thân, rất ít khi chủ động đi dỗ cô bé, mãi cho đến khi Triệu Vệ Quốc và Triệu Lệ Nam không nhìn được đi hòa giải, hai mẹ con mới miễn cưỡng bỏ qua chuyện.
Đây là lần đầu tiên khi không có người đứng giữa hòa giải, trong nháy mắt đầu tiên trở về Triệu Lệ Noãn bật khóc thành tiếng với Hứa Đào, hơn nữa không cuồng loạn, không ầm ĩ, chỉ nhìn bạn như thế mà khóc.
“Hu hu…” Triệu Lệ Noãn đứng tại chỗ khóc, trong nháy mắt khóc tan nát trái tim Hứa Đào.
Hai tay Hứa Đào mới rửa sạch còn ướt, căn bản không thể phản ứng lại, liền vội vàng đi qua ôm con gái, nhìn thấy Triệu Lệ Noãn khóc đỏ cả mắt, trái tim Hứa Đào siết chặt một cái.
“Sao Noãn Noãn khóc rồi, hôm nay đi học không vui sao?” Hứa Đào nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, đưa tay sửa sang lại đầu tóc có hơi lộn xộn của Triệu Lệ Noãn.
Từ buổi sáng lúc Triệu Lệ Noãn ra ngoài đi học, Hứa Đào đã lo lắng, thấp tha thấp thỏm, cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện có và không có, hình ảnh trong đầu cũng rất dọa người, cô luôn sợ Triệu Lệ Noãn ở trong phạm vi cô không nhìn thấy, ở nơi cô không thấy được, khóc hoặc là bị thương.
Hiện giờ nhìn thấy cô bé trở về bình yên vô sự, chỉ khóc, hiển nhiên cô đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng đau lòng đến mức vô cùng phức tạp.
“Mẹ ơi…” Triệu Lệ Noãn đưa tay vòng qua cổ Hứa Đào khóc.
“Sao thế? Cục cưng, trước tiên đừng khóc nữa được không?” Hứa Đào kéo Triệu Lệ Noãn, giơ tay lau vết bẩn trên gương mặt của cô bé.
“Sít!” Triệu Lệ Noãn lại sít một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận