Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 402. Đánh nhau 4

Năm 90, Triệu Lệ Nam mười tuổi cũng không còn là đứa bé trai non nớt trước kia, Hứa Đào tự tay dưỡng đứa bé trai thành một cậu bé thân cao một thước rưỡi, đẹp trai như ánh mặt trời hôm nay.
Cộc cộc cộc, buổi sáng bảy giờ rưỡi, Hứa Đào đứng ở bên ngoài phòng Triệu Lệ Nam bắt đầu gõ cửa.
Hôm nay là ngày đầu tiên Triệu Lệ Nam tựu trường năm thứ tư.
"Tiểu Nam, con thức dậy chưa ?"
"Dậy rồi." Âm thanh Triệu Lệ Nam từ trong phòng truyền tới, chỉ chốc lát sau đứa bé trai ăn mặc chỉnh tề vai đeo ba lô ra mở cửa.
Hứa Đào nhìn Triệu Lệ Nam, đưa tay giúp cậu sửa sang lại cổ áo, ngay sau đó cười nhạo báng: "Thật là đẹp trai, cũng không biết năm nay sẽ nhận bao nhiêu thư tình của bạn học thiếu nữ."
"Mẹ, con không nhận thư tình." Trên mặt Triệu Lệ Nam lộ ra một chút ngượng ngùng, sau đó đi xuống lầu.
"Con gái người ta thế nào cũng phải đưa thư tình cho con chứ ?" Hứa Đào cười hỏi.
Mặc dù Triệu Lệ Nam mới mười tuổi, nhưng mà tiểu quỷ mười tuổi cũng đã có thể khiến nhiều tâm hồn thiếu nữ rung động.
"Không nhận.” Triệu Lệ Nam bĩu môi trả lời đi xuống lầu, sau khi xuống lầu, chuyện thứ nhất chính là sờ sờ Tiểu Tiểu và Bổn Bổn đang ổ trên ghế sa lon ở phòng khách.
"Hai con mèo mập, thật sự càng ngày càng lười." Triệu Lệ Nam mắng, gãi gãi cằm Bổn Bổn, Bổn Bổn híp mắt thoải mái ngước cái đầu mập mạp lên.
"Bạn học Triệu Lệ Nam, mẹ có ý tốt nhắc nhở con, cách giờ vào học tám giờ của con chỉ còn mười lăm phút." Hứa Đào liếc đồng hồ đeo tay nhắc nhở con trai đang sờ mèo.
Động tác sờ mèo của Triệu Lệ Nam lập tức dừng lại, mang ba lô trên lưng chạy đến phòng ăn, bưng lên sữa bò trên bàn ừng ực ừng ực uống cạn, lại cầm hai cái bánh bao thịt, vừa ăn vừa đổi giày ra cửa.
"Mẹ, tạm biệt.” Triệu Lệ Nam đẩy xe đạp, một tay ăn bánh bao, một tay cầm xe đạp bay vùn vụt.
"Con ăn xong bánh bao hãy đạp xe, chậm một chút, trên đường chú ý người đi đường." Hứa Đào tức giận đứng ở cửa nhắc nhở, nhìn Triệu Lệ Nam vẫy tay cưỡi xe đạp đi xa.
"Thằng nhóc thúi." Hứa Đào thấp giọng mắng.
"Lần sau em đừng gọi nó thức dậy, nhìn xem nó có thể tự mình mè nheo bao lâu." Triệu Vệ Quốc từ phòng bếp đi ra nói chuyện với Hứa Đào.
"Nếu như em không nhắc nhở, nó nhất định sẽ đến trễ." Hứa Đào bất đắc dĩ ngồi vào trên bàn ăn.
Triệu Vệ Quốc dĩ nhiên cũng biết tật xấu của Triệu Lệ Nam, ý tưởng dạy dỗ con trai đã sớm rục rịch. Hết lần này tới lần khác tiểu tử thúi kia lại có thành tích học tập tốt, cho dù thỉnh thoảng tới trễ, thầy cô cũng đều không phạt.
"Ăn cơm, ăn xong thì đưa em đến tiệm chính Kim Nam Hiên, em đi xem ông Kim một chút." Hứa Đào cầm lấy một cái bánh bao ăn.
Triệu Vệ Quốc gật đầu, chuẩn bị đưa Hứa Đào đến Kim Nam Hiên, anh thì lái xe đi đến công ty Đào Viên.
Mấy năm này, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đều rất bận bịu, khi thu nhập gia tăng, quan hệ hai vợ chồng cũng càng ngày càng tốt.
Sau khi khai trương Kim Nam Hiên, Hứa Đào cũng thả chậm nhịp bước kiếm tiền, cho nên năm sáu năm nay, cô mới chi nhánh mở thứ tư mà thôi. Nhưng giá trị con người của Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cũng đã bước vào cấp bậc mười triệu ở năm 90.
Sau khi ăn điểm tâm, Triệu Vệ Quốc lái xe đưa Hứa Đào đến tiệm chính Kim Nam Hiên, tự mình cũng đi công ty Đào Viên.
"Giám đốc Đào." Tần Dục Nhu đã là quản lý trưởng tiệm chính của Kim Nam Hiên, sáu năm, Tần Dục Nhu từ người phụ nữ dịu dàng biến thành giàu kinh nghiệm và thành thục, bộ dạng thuỳ mị, còn có thêm khí chất của nữ cường nhân.
"Ông Kim ở phòng bếp sao?" Hứa Đào hỏi cô ấy.
Cô tới tiệm chính, chủ yếu là nhìn ông Kim một chút, những năm này những chi nhánh khác của tiệm khai trương, đều thua thiệt cho ông Kim.
Nếu như không phải là lúc ban đầu ông Kim hỗ trợ nhân viên kỳ cựu, ông Đinh, ông Đường, còn có Tô Mỹ Lệ ra ngoài trở thành đầu bếp chính chi nhánh, Hứa Đào cũng không có khả năng mở chi nhánh.
"Có." Tần Dục Nhu gật đầu.
"Được, cô đi làm đi, tôi tự mình đi tìm ông ấy là được." Hứa Đào nói với Tần Dục Nhu, tự mình đi phòng bếp tìm ông Kim.
Vào lúc này ông Kim đang ngồi ở trong phòng bếp nghe máy ghi âm say mê, máy ghi âm là do Triệu Lệ Nam đưa cho ông ta, ông Kim rất thích, mỗi ngày đều phải nghe, vui vẻ còn hát theo mấy câu.
"Ông Kim, sáng sớm nghe kịch Quảng Đông sao ?" Hứa Đào đi vào phòng bếp, liền nghe được máy ghi âm phát ra tiếng kịch Quảng Đông.
Trong phòng bếp, giờ phút này ông Kim đang nghe say mê, đầu bếp, phụ bếp thì đang luyện kỹ thuật xắt rau củ, Vương Quyên Quyên thì tỉ mỉ chế tạo điểm tâm.
Tô Mỹ Lệ khiêng nổi nồi lớn, cũng có thiên phú, đi theo bên người ông Kim học sáu năm, năm ngoái rốt cuộc được Hứa Đào sắp xếp đảm nhiệm đầu bếp chính ở chi nhánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận