Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 501. Bệnh nhân 4

Mấy năm nay đã quen cầm lương cao, mức sống cũng nâng cao, người xưa có câu “tiết kiệm đến xa xỉ dễ, xa xỉ về lại tiết kiệm khó”, anh ta chỉ có thể đặt hi vọng lên công ty vận tải.
Chắc chắn Triệu Vệ Quốc sẽ không để anh ta quay lại Công ty Đào Viên lái taxi, nhưng giúp anh ta làm việc ở công ty vận tải có lẽ không tính là khó.
“Anh cảm thấy công ty nào cần người, sau khi biết chuyện anh làm giả sổ sách, còn dám dùng anh sao?” Triệu Vệ Quốc hỏi ngược lại, ánh mắt nặng nề.
Diệp Chấn Hoa liền giống như bị dội nước Hoàng Liên vậy, miệng đầy vị đắng chát, mùi vị khó tả: “Vệ Quốc, ban đầu anh thực sự là bị ma quỷ ám, hiện giờ anh cũng biết bản thân làm nhiều chuyện hồ đồ, nhất định anh đã bị mỡ heo che mắt, cậu tha thứ cho anh, dẫn dắt anh một lần có được không? coi như lần cuối cùng anh cầu xin cậu.”
“Anh có hối hận không?” Triệu Vệ Quốc hỏi.
Kỳ thực Triệu Vệ Quốc có thể trực tiếp khẳng định, Diệp Chấn Hoa chắc chắn sẽ hối hận, chính là không biết khi nào mới ý thức được sự hối hận, hành vi và cách ứng xử của anh ta, cũng không chỉ là giả sổ sách tiền bạc, ngay cả ranh giới làm người cuối cùng anh ta cũng ném đi rồi.
Đàn ông, còn từng là quân nhân, vứt bỏ cái gì cũng không thể vứt ranh giới cuối cùng, chuyện này anh ta đã quên.
“Hối hận, sớm đã hối hận rồi.” Diệp Chấn Hoa gật đầu.
Nhưng chuyện đã như thế này, hiện giờ anh ta chỉ có thể tìm cho mình con đường khác, nếu Triệu Vệ Quốc chịu giới thiệu giúp anh ta một lần, để anh ta vào công ty vận tải chạy xe, tiền lương cũng sẽ không quá ít, đợi con trai sinh ra, anh ra cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.
“Em không có người quen ở công ty vận tải, không giúp anh được. Anh có thể đi tìm Khâu Điền Dũng, chẳng phải anh ấy vẫn đang làm việc ở công ty vận tải sao?” Triệu Vệ Quốc nhìn Diệp Chấn Hoa, mở miệng nói.
Trước đây Khâu Điền Dũng muốn đến Công ty Đào Viên lái taxi, anh không cho anh ta cơ hội, lúc đó nói công ty vận tải bán xe, có lẽ không lái được, nhưng sau khi Khâu Điền Dũng không đổi việc được, vẫn tiếp tục làm việc ở công ty vận tải.
Công ty vận tải ngoài tiền lương không bằng Công ty Đào Viên, thì cũng coi như một miếng thịt béo bở, hiển nhiên Khâu Điền Dũng sẽ không từ chức không làm, trừ khi công ty vận tải sụp đổ.
“Vệ Quốc, Khâu Điền Dũng nói trước mắt công ty vận tải không tuyển tài xế, cậu ta cũng hết cách.” Diệp Chấn Hoa bất lực, nếu không phải từng tìm Khâu Điền Dũng, biết không còn cách nào, anh ta hà cớ gì đến cầu xin Triệu Vệ Quốc giúp đỡ.
Ban đầu Triệu Vệ Quốc có thể vào công ty vận tải, công việc của Khâu Điền Dũng cũng là anh nhường lại cho, có lẽ anh có chút quan hệ, chỉ xem anh có bằng lòng giúp anh ta không thôi.
“Nếu nói không tuyển tài xế, vậy tìm em cũng không có cách.” Triệu Vệ Quốc nói thật.
Ban đầu công việc vào công ty vận tải là Triển Dược giới thiệu giúp, đối phương cũng nhìn thân phận và mặt mũi của Triển Dược mới cho anh chạy vận tải, anh không thể vì Diệp Chấn Hoa mà đi nhớ Triển Dược giúp đỡ.
Giữa anh em có thể giúp đỡ, nhưng không thuộc về phạm vi khả năng, Triệu Vệ Quốc cũng không tính khoe tài, anh đối với Diệp Chấn Hoa sớm đã tận tình tận nghĩa.
“Vệ Quốc anh tin cậu có cách, cậu giúp đỡ anh đi, thật đấy. Đứa trẻ đó sắp sinh rồi, chi phí chắc chắn nhiều, anh lại không tìm được một công việc, cuộc sống e là không sống nổi.” Diệp Chấn Hoa khẩn cầu, hốc mắt người đàn ông còn ửng đỏ.
Triệu Vệ Quốc vẫn lắc đầu, anh thật sự có lòng nhưng không có sức, nếu thực có người quen, chuyện nói một câu, anh có thể cân nhắc nhưng đáng tiếc không có.
“Em thật sự không có cách giúp anh, anh tìm cách khác đi!”
“Triệu Vệ Quốc, cậu muốn làm việc tuyệt tình như vậy sao? Không cho anh một con đường sống ư?” Diệp Chấn Hoa thấy Triệu Vệ Quốc thực sự không định giúp mình, có chút nóng nảy, cũng có chút tức giận.
Anh ta làm giả sổ sách, đã bồi thường tiền, sổ sách cũng tính xong rồi, cũng đã rời khỏi Công ty Đào Viên, đã chịu trừng phạt và trả giá, vì sao hiện giờ vẫn không chịu giúp anh ta.
“Anh Hoa, người chặn hết đường, vẫn luôn là bản thân anh.” Triệu Vệ Quốc bình tĩnh nói hết, không tiếp tục nói nhiều, xoay người cất bước đi về phía phòng bệnh của cha Triệu.
Diệp Chấn Hoa đứng tại chỗ tức giận nắm chặt tay lại, anh ta thật sự có chút không biết cuộc sống sẽ sống như thế nào, trước đây giải ngũ, lúc anh ta ở chợ quần áo gánh túi lớn, cũng không cảm thấy cuộc sống khó khăn, hoặc sống không nổi.
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy bản thân đã bị dồn ép đến đường cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận