Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 262. Không thể 1

Tôn Phương nhìn Hứa Đào chơi cùng Triệu Lệ Nam, hai người thân như mẹ con, khi tất cả mọi người trên bàn đều chú ý đến Hứa Đào, rõ ràng khó chịu đè nén càng thêm khó chịu, sao cô dẫn con đến chiếm hết sự nổi bật của cô dâu là cô ta, có ý gì đây?
“Tiểu Nam thích ăn kẹo à! Vậy cô nhỏ cũng cho cháu một viên kẹo nữa có chịu không nào!” Triệu Vệ Lan lấy một viên kẹo sữa định cho Triệu Lệ Nam.
Nhưng Triệu Lệ Nam lại lắc đầu: “Cô nhỏ ơi, mẹ đã nói một ngày chỉ có thể ăn hai viên kẹo.” Nói xong, giơ cái nhỏ lên xua tay một cách đáng yêu.
Lúc cậu bé nói xong, ánh mắt đen láy linh hoạt cũng nhìn Triệu Vệ Lan, ánh mắt giống như có phải cô cho rằng cháu ngốc không!
“Thật ngoan.” Hứa Đào cười vỗ về cậu bé, lại đút cậu ăn một múi quýt nữa, còn bế cậu bé lên đặt cậu ngồi trên đùi mình.
So với những đứa trẻ khác, Triệu Lệ Nam thật sự rất ngoan ngoãn, rất nhiều đứa trẻ, ngồi chung bàn toàn là người lớn, đều sẽ rất nghịch ngợm, Triệu Lệ Nam không như vậy, lúc này được Hứa Đào ôm trong lòng, cậu liền ngoan ngoãn ngồi đó.
“Mẹ ơi, đậu phộng.” Muốn ăn cái gì, cậu bé liền nói với Hứa Đào.
Hứa Đào đưa tay lấy đậu phộng cho cậu bé, cậu liền cầm đậu phộng bóc ra, trong một củ đậu phộng có hai hạt, Triệu Lệ Nam tự ăn một hạt răng rắc, nghiêng đầu nhiệt tình đút Hứa Đào một hạt.
“Mẹ không ăn, Tiểu Nam tự mình ăn.” Hứa Đào ăn một hạt xong, bảo cậu bé tự mình ăn từ từ.
Triệu Lệ Nam gật đầu tiếp tục cố gắng tách vỏ đậu phộng, tách không được liền dùng cái miệng nhỏ giúp sức.
Triệu Vệ Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cháu trai nhỏ, tiếp tục tò mò thử cậu, lúc nhìn thấy Triệu Lệ Nam tách vỏ đậu phộng xong, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nam, cô nhỏ cũng muốn ăn đậu phộng.”
Nói xong, ánh mắt Triệu Vệ Lan nhìn chằm chằm đậu phộng đã tách vỏ trong bàn tay nhỏ của Triệu Lệ Nam, mang ý rất rõ ràng.
“Dạ, cô nhỏ muốn ăn đậu phộng sao?” Triệu Lệ Nam hỏi Triệu Vệ Lan rất nghiêm túc.
“Ừm.” Triệu Vệ Lan ra sức gật đầu, trông mong cậu bé.
“Cô nhỏ không biết tự tách sao?” Triệu Lệ Nam trả lời vẻ mặt ngơ ngác, có chút tinh nghịch.
“Vậy chị dâu, chị ấy cũng tự biết tách đậu phộng ăn mà! Sao Tiểu Nam cho mẹ, không cho cô nhỏ vậy!” Triệu Vệ Lan hoàn toàn không ngờ tới Triệu Lệ Nam sẽ từ chối, nhất thời bày tỏ vẻ mặt kinh ngạc không phục.
Cậu bé này đối xử khác biệt rõ ràng nha!
“Cô nhỏ, cô không cần so sánh với mẹ cháu.” Triệu Lệ Nam lắc đầu nói, dùng giọng nói thành khẩn.
“...” Triệu Vệ Lan nhất thời hết sức cạn lời, hình như cháu trai nhỏ của cô ấy nói rất có lý, cô nào không biết xấu hổ thách thức địa vị trong lòng cậu bé.
Hứa Đào sờ đầu Triệu Lệ Nam bật cười, cô biết kỳ thực Triệu Lệ Nam rất rộng rãi: “Tiểu Nam, mẹ đã từng nói gì nhỉ?”
“Mẹ, Tiểu Nam đang đùa với cô!” Triệu Lệ Nam lập tức cười nói với Hứa Đào, còn chìa tay đưa đến tay Triệu Vệ Lan hai hạt đậu phộng: “Cô nhỏ, cháu cho cô.”
“Cảm ơn Tiểu Nam, Tiểu Nam thật tốt.” Triệu Vệ Lan cười nhận lấy đậu phộng, trong ánh mắt đều là vẻ ngạc nhiên và rất vui vẻ.
Đậu phộng cháu trai nhỏ tách nè!
Bởi vì Triệu Vệ Lan cố ý đùa cậu bé, vốn mọi người đều chú ý đến Hứa Đào, lúc này người trên bàn cũng đều nhìn không được thán phục sự đáng yêu của Triệu Lệ Nam, đều rối rít khen ngợi Triệu Lệ nam thông minh hiểu chuyện.
“Chị dâu, xem ra chị thật sự tốt với Tiểu Nam, hoàn toàn nhìn không ra, cũng không ngờ tới thực ra chị dâu là mẹ kế của thằng bé nha!” Tôn Phương đột nhiên nói, hai câu thốt ra, trong nháy mắt liền khiến không khí tại hiện trường trở nên rất ngượng ngùng.
Hứa Đào cũng hơi sửng sốt, cô không ngờ Tôn Phương sẽ nói ra những lời này mà không xem xét trường hợp như vậy, khiến cô bẽ mặt thì thôi, còn vạch trần quan hệ giữa cô và Triệu Lệ Nam.
Hiển nhiên Hứa Đào rất rõ mình là mẹ kế, cô không quan tâm người ngoài đối xử như thế nào, nhưng cũng không phải muốn để thằng bé Triệu Lệ Nam biết.
Đối với nhiều việc, hứa Đào cũng đều bình tĩnh ung dung, đối với bất kỳ chuyện gì cũng có thể đối đáp tự nhiên, nhưng duy chỉ có chuyện mẹ kế của Triệu Lệ Nam này có hơi không tự tin, cô cúi đầu lúng túng nhìn Triệu Lệ Nam trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận